Xuyên Đến Khổ Tình Văn Làm Mỹ Nhân Trà Xanh
Chương 37
Thính Kim Khảm
2024-10-19 00:26:43
Trương Hữu Tài là đại ca ruột của Trương Mậu Tài, Trương thị đã chết trong ngục, sau khi Trương Hữu Tài ra tù, nhất định sẽ liên lạc với Trương Mậu Tài.
Tôn Gia Dụ gật đầu, "Vậy phái người đi điều tra Trương Hữu Tài, Trương Mậu Tài có thể vươn xa như vậy, chắc chắn tốn không ít bạc, không chừng là có Trương Hữu Tài ở sau lưng vơ vét của cải.”
Trên thực tế, thật sự là Trương Hữu Tài đang giúp Trương Mậu Tài kiếm tiền.
Khi Trương Mậu Tài vừa đỗ cử nhân, bởi vì không có quan hệ, cất bước gian nan. Sau đó đại ca tìm được hắn, liền lợi dụng đại ca ở huyện thành hắn quản lý mở sòng bạc ngầm, vẻn vẹn một năm đã vơ vét được mười vạn lượng. Sau đó lại càng không ngừng được.
Tôn Gia Dụ mấy năm nay tuy rằng dần rời xa triều chính, nhưng học trò lão ở khắp thiên hạ, muốn tra ra Trương Hữu Tài vẫn rất dễ dàng.
Năm ngày sau, Tôn Gia Dụ liền tra được manh mối của Trương Hữu Tài, cũng phát hiện sòng bạc ngầm của hắn.
Trong năm ngày này, Trương Mậu Tài tới Thiên Thịnh tửu lâu hai lần, ngược lại không gây chuyện, chẳng qua mỗi lần đều sẽ hỏi đến Diệp Hoan.
Diệp Hoan chỉ làm như không biết Trương Mậu Tài tới, cho đến ngày Trương Mậu Tài gặp được Diệp Trường Minh.
Diệp Hoan vội vàng chạy tới nhã gian, nhìn thấy Trương Mậu Tài đang cùng Diệp Trường Minh nói chuyện, nàng vội nắm lấy tay nhi tử, "Trương đại nhân, tiểu hài tử không hiểu chuyện, mời ngài tiếp tục thưởng rượu.”
Trương Mậu Tài buông chén rượu xuống, cười nói, "Trường Minh rất hiểu chuyện mà, mẫu thân như nàng giáo dưỡng không tệ. Diệp Hoan, ta thật sự không ngờ nàng còn có một nhi tử lớn như vậy, ta nhớ lúc trước chúng ta tách ra..."
“Trường Minh, con về trước đi." Diệp Hoan đưa con trai tới cửa, cắt ngang lời Trương Mậu Tài.
Diệp Trường Minh tuổi tuy nhỏ, nhưng cũng nhìn ra được mẫu thân và Trương đại nhân có việc, chẳng qua mẫu thân lúc này không muốn nhiều lời, nó liền nghe lời đi về trước.
Chờ con trai đi rồi, Diệp Hoan mới xoay người nhìn về phía Trương Mậu Tài, "Trương đại nhân, ngài cũng đã nói là chuyện cũ như mây khói lướt qua, quá khứ chính là quá khứ, không cần phải nhắc lại. Hiện tại ta chỉ muốn khiêm tốn sống qua ngày, cũng xin ngài giơ cao đánh khẽ.”
“Nàng thật sự nghĩ như vậy?” Trương Mậu Tài không tin, nhưng nhìn dáng vẻ nhu thuận của Diệp Hoan, lại liên tưởng đến hắn hiện tại mới là Thái Thú đại nhân cao cao tại thượng, trong lòng đại sảng khoái.
Diệp Hoan nhẹ nhàng gật đầu, nói đúng vậy.
Trương Mậu Tài lại bất vi sở động, hừ lạnh nói, "Nhưng nàng không biết mẫu thân ta bởi vì chịu không nổi kham khổ trong ngục, không đến một năm đã bệnh chết. Diệp Hoan, lúc trước nàng tuyệt tình như vậy, thiếu chút nữa khiến ta cùng đường, nàng thì lại sống tốt, có từng nghĩ tới sẽ có báo ứng hay không?"
Diệp Hoan chậm rãi ngẩng đầu, "Trương đại nhân nói sai rồi, ta cho tới bây giờ cũng chưa từng làm gì cả. Ta cảm thấy chúng ta vẫn nên ít gặp mặt thì hơn, bằng không phu nhân nhà ngài lại hiểu lầm."
Tôn Gia Dụ gật đầu, "Vậy phái người đi điều tra Trương Hữu Tài, Trương Mậu Tài có thể vươn xa như vậy, chắc chắn tốn không ít bạc, không chừng là có Trương Hữu Tài ở sau lưng vơ vét của cải.”
Trên thực tế, thật sự là Trương Hữu Tài đang giúp Trương Mậu Tài kiếm tiền.
Khi Trương Mậu Tài vừa đỗ cử nhân, bởi vì không có quan hệ, cất bước gian nan. Sau đó đại ca tìm được hắn, liền lợi dụng đại ca ở huyện thành hắn quản lý mở sòng bạc ngầm, vẻn vẹn một năm đã vơ vét được mười vạn lượng. Sau đó lại càng không ngừng được.
Tôn Gia Dụ mấy năm nay tuy rằng dần rời xa triều chính, nhưng học trò lão ở khắp thiên hạ, muốn tra ra Trương Hữu Tài vẫn rất dễ dàng.
Năm ngày sau, Tôn Gia Dụ liền tra được manh mối của Trương Hữu Tài, cũng phát hiện sòng bạc ngầm của hắn.
Trong năm ngày này, Trương Mậu Tài tới Thiên Thịnh tửu lâu hai lần, ngược lại không gây chuyện, chẳng qua mỗi lần đều sẽ hỏi đến Diệp Hoan.
Diệp Hoan chỉ làm như không biết Trương Mậu Tài tới, cho đến ngày Trương Mậu Tài gặp được Diệp Trường Minh.
Diệp Hoan vội vàng chạy tới nhã gian, nhìn thấy Trương Mậu Tài đang cùng Diệp Trường Minh nói chuyện, nàng vội nắm lấy tay nhi tử, "Trương đại nhân, tiểu hài tử không hiểu chuyện, mời ngài tiếp tục thưởng rượu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Mậu Tài buông chén rượu xuống, cười nói, "Trường Minh rất hiểu chuyện mà, mẫu thân như nàng giáo dưỡng không tệ. Diệp Hoan, ta thật sự không ngờ nàng còn có một nhi tử lớn như vậy, ta nhớ lúc trước chúng ta tách ra..."
“Trường Minh, con về trước đi." Diệp Hoan đưa con trai tới cửa, cắt ngang lời Trương Mậu Tài.
Diệp Trường Minh tuổi tuy nhỏ, nhưng cũng nhìn ra được mẫu thân và Trương đại nhân có việc, chẳng qua mẫu thân lúc này không muốn nhiều lời, nó liền nghe lời đi về trước.
Chờ con trai đi rồi, Diệp Hoan mới xoay người nhìn về phía Trương Mậu Tài, "Trương đại nhân, ngài cũng đã nói là chuyện cũ như mây khói lướt qua, quá khứ chính là quá khứ, không cần phải nhắc lại. Hiện tại ta chỉ muốn khiêm tốn sống qua ngày, cũng xin ngài giơ cao đánh khẽ.”
“Nàng thật sự nghĩ như vậy?” Trương Mậu Tài không tin, nhưng nhìn dáng vẻ nhu thuận của Diệp Hoan, lại liên tưởng đến hắn hiện tại mới là Thái Thú đại nhân cao cao tại thượng, trong lòng đại sảng khoái.
Diệp Hoan nhẹ nhàng gật đầu, nói đúng vậy.
Trương Mậu Tài lại bất vi sở động, hừ lạnh nói, "Nhưng nàng không biết mẫu thân ta bởi vì chịu không nổi kham khổ trong ngục, không đến một năm đã bệnh chết. Diệp Hoan, lúc trước nàng tuyệt tình như vậy, thiếu chút nữa khiến ta cùng đường, nàng thì lại sống tốt, có từng nghĩ tới sẽ có báo ứng hay không?"
Diệp Hoan chậm rãi ngẩng đầu, "Trương đại nhân nói sai rồi, ta cho tới bây giờ cũng chưa từng làm gì cả. Ta cảm thấy chúng ta vẫn nên ít gặp mặt thì hơn, bằng không phu nhân nhà ngài lại hiểu lầm."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro