Xuyên Đến Khổ Tình Văn Làm Mỹ Nhân Trà Xanh
Chương 38
Thính Kim Khảm
2024-10-19 00:26:43
Nói xong, Diệp Hoan nhấc chân muốn đi.
Người của Tôn Gia Dụ đã tra được Trương Hữu Tài, không bao lâu sau có thể tra tới Trương Mậu Tài.
Lúc này có quỷ mới tin lời đối phương.
Trương Mậu Tài nhìn Diệp Hoan muốn đi, còn nhắc tới Dư Thiên Thiên, đột nhiên thốt lên, "Diệp Hoan, có phải nàng ghen không?"
Diệp Hoan:...... Không còn gì để nói!
Nàng có chỗ nào giống ghen?
Nhìn Trương Mậu Tài vẻ mặt chờ mong, Diệp Hoan thật sự là mở mang kiến thức, hóa ra có người có thể vừa tầm thường lại đầy tự tin như thế.
Trương Mậu Tài tiến lên nói, "Mới vừa rồi là ta nóng vội, lời nói không quá dễ nghe. Nhưng ta cũng không có ý trách nàng, chuyện lúc trước ta cũng là bất đắc dĩ, ta cứu Dư Thiên Thiên rơi xuống nước, nếu không cưới nàng ta, Dư gia sẽ cắt đứt tiền đồ của ta.”
Hắn càng nói càng kích động, "Nếu không phải vì công danh, ta cũng sẽ không nương thân Dư Thiên Thiên. Diệp Hoan, nàng là người hiểu ta nhất, không phải sao?"
Nói như vậy cũng không sai, Diệp Hoan hiểu Trương Mậu Tài nhất, hắn chính là một tiểu nhân vô liêm sỉ.
Diệp Hoan đứng ở cửa nhìn Trương Mậu Tài chậm rãi tới gần, "Ôi" một tiếng, kinh hô, "Trương đại nhân, ngài đừng như vậy, ngài đã có phu nhân rồi!"
Kêu xong, Diệp Hoan cầm khăn che mặt, nhanh chóng lao ra khỏi nhã gian.
Mà người trong hành lang bởi vì Diệp Hoan chạy quá nhanh, đều chỉ nhìn thấy một bóng lưng, chờ nhìn thấy Trương Mậu Tài bên trong nhã gian, tâm tư bọn họ mới linh động hẳn lên.
Thì ra Trương đại nhân là kẻ phong lưu!
Lời đồn thoáng cái truyền ra ngoài, rất nhanh lại truyền đến tai Dư Thiên Thiên.
Dư Thiên Thiên khóc ngày khóc đêm, trái tim vốn lạnh đi một nửa lại càng thêm thất vọng. Nhưng có lẽ đây là báo ứng, nàng ta biết rõ phẩm hạnh của Trương Mậu Tài, lại còn muốn gả cho hắn.
Mà Trương Mậu Tài bị lời đồn làm cho phiền não không thôi, hắn ở Từ Châu chỉ là quá độ, cuối cùng vẫn phải về Thịnh Kinh vào nội các. Nhưng chuyện trong tửu lâu ngày đó, càng truyền càng thái quá, thậm chí có người nói hắn cưỡng chiếm dân nữ.
Những lời này tuy rằng không ai dám đến trước mặt Trương Mậu Tài nói, nhưng hắn là Thái Thú mới nhậm chức, vốn đã hấp dẫn chú ý toàn thành, nhất cử nhất động đều sẽ bị người ta bàn tán, rất nhanh đã truyền ra ngoài.
Khi nhận được thư khuyên nhủ của đồng liêu, Trương Mậu Tài tức giận xé nát thư ngay tại chỗ.
Đương nhiên, lời đồn đại có thể lan truyền thái quá như vậy, là Diệp Hoan ở sau lưng châm ngòi thổi gió, cho người ta cố ý truyền ra.
Trương Mậu Tài vất vả mới có chút danh vọng, lại bởi vì Diệp Hoan mà mất lòng dân. Hơn nữa có hương thân còn vì thế đưa mỹ nhân tới cho hắn, bị Dư Thiên Thiên bắt gặp, ngay cả hậu trạch cũng không an bình.
Liên tục năm ngày, Trương Mậu Tài ngủ ở thư phòng.
Chờ Trương Mậu Tài nhận được thư cảnh cáo của Dư Hành Chi, mới biết được có người đang điều tra hắn. Từ Trương Hữu Tài ở trấn Lâm Thủy, có người tra xét lại toàn bộ quá khứ của Trương Mậu Tài.
Xem xong thư, Trương Mậu Tài nhất thời cảm giác tay chân lạnh lẽo.
Sau khi Tôn Gia Dụ tra được sòng bạc ngầm của Trương Hữu Tài, Diệp Hoan bèn đón Diệp Trường Minh từ thư viện về nhà để đề phòng.
Hôm đó, Diệp Hoan ở trong sân cùng con trai đọc sách.
Diệp Trường Minh mặc dù cầm sách, nhưng ánh mắt vẫn liếc sang chỗ Diệp Hoan.
Diệp Hoan sau khi phát hiện thì thả hà bao trong tay áo xuống, hỏi, "Trường Minh, con có gì muốn nói với ta sao?"
Diệp Trường Minh đảo con ngươi trái phải, quay đầu nhìn xuống hai bàn tay nhỏ bé giấu vào trong tay áo của mình, cúi đầu nhìn mu bàn chân nho nhỏ, "Mẫu thân, Trương đại nhân kia có phải khi dễ người không?"
Diệp Trường Minh mặc dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng mấy hôm sau người bên ngoài đột nhiên lan truyền tin đồn, dù không nói là mẫu thân nó, nhưng nó có thể đoán được.
Người của Tôn Gia Dụ đã tra được Trương Hữu Tài, không bao lâu sau có thể tra tới Trương Mậu Tài.
Lúc này có quỷ mới tin lời đối phương.
Trương Mậu Tài nhìn Diệp Hoan muốn đi, còn nhắc tới Dư Thiên Thiên, đột nhiên thốt lên, "Diệp Hoan, có phải nàng ghen không?"
Diệp Hoan:...... Không còn gì để nói!
Nàng có chỗ nào giống ghen?
Nhìn Trương Mậu Tài vẻ mặt chờ mong, Diệp Hoan thật sự là mở mang kiến thức, hóa ra có người có thể vừa tầm thường lại đầy tự tin như thế.
Trương Mậu Tài tiến lên nói, "Mới vừa rồi là ta nóng vội, lời nói không quá dễ nghe. Nhưng ta cũng không có ý trách nàng, chuyện lúc trước ta cũng là bất đắc dĩ, ta cứu Dư Thiên Thiên rơi xuống nước, nếu không cưới nàng ta, Dư gia sẽ cắt đứt tiền đồ của ta.”
Hắn càng nói càng kích động, "Nếu không phải vì công danh, ta cũng sẽ không nương thân Dư Thiên Thiên. Diệp Hoan, nàng là người hiểu ta nhất, không phải sao?"
Nói như vậy cũng không sai, Diệp Hoan hiểu Trương Mậu Tài nhất, hắn chính là một tiểu nhân vô liêm sỉ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Hoan đứng ở cửa nhìn Trương Mậu Tài chậm rãi tới gần, "Ôi" một tiếng, kinh hô, "Trương đại nhân, ngài đừng như vậy, ngài đã có phu nhân rồi!"
Kêu xong, Diệp Hoan cầm khăn che mặt, nhanh chóng lao ra khỏi nhã gian.
Mà người trong hành lang bởi vì Diệp Hoan chạy quá nhanh, đều chỉ nhìn thấy một bóng lưng, chờ nhìn thấy Trương Mậu Tài bên trong nhã gian, tâm tư bọn họ mới linh động hẳn lên.
Thì ra Trương đại nhân là kẻ phong lưu!
Lời đồn thoáng cái truyền ra ngoài, rất nhanh lại truyền đến tai Dư Thiên Thiên.
Dư Thiên Thiên khóc ngày khóc đêm, trái tim vốn lạnh đi một nửa lại càng thêm thất vọng. Nhưng có lẽ đây là báo ứng, nàng ta biết rõ phẩm hạnh của Trương Mậu Tài, lại còn muốn gả cho hắn.
Mà Trương Mậu Tài bị lời đồn làm cho phiền não không thôi, hắn ở Từ Châu chỉ là quá độ, cuối cùng vẫn phải về Thịnh Kinh vào nội các. Nhưng chuyện trong tửu lâu ngày đó, càng truyền càng thái quá, thậm chí có người nói hắn cưỡng chiếm dân nữ.
Những lời này tuy rằng không ai dám đến trước mặt Trương Mậu Tài nói, nhưng hắn là Thái Thú mới nhậm chức, vốn đã hấp dẫn chú ý toàn thành, nhất cử nhất động đều sẽ bị người ta bàn tán, rất nhanh đã truyền ra ngoài.
Khi nhận được thư khuyên nhủ của đồng liêu, Trương Mậu Tài tức giận xé nát thư ngay tại chỗ.
Đương nhiên, lời đồn đại có thể lan truyền thái quá như vậy, là Diệp Hoan ở sau lưng châm ngòi thổi gió, cho người ta cố ý truyền ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Mậu Tài vất vả mới có chút danh vọng, lại bởi vì Diệp Hoan mà mất lòng dân. Hơn nữa có hương thân còn vì thế đưa mỹ nhân tới cho hắn, bị Dư Thiên Thiên bắt gặp, ngay cả hậu trạch cũng không an bình.
Liên tục năm ngày, Trương Mậu Tài ngủ ở thư phòng.
Chờ Trương Mậu Tài nhận được thư cảnh cáo của Dư Hành Chi, mới biết được có người đang điều tra hắn. Từ Trương Hữu Tài ở trấn Lâm Thủy, có người tra xét lại toàn bộ quá khứ của Trương Mậu Tài.
Xem xong thư, Trương Mậu Tài nhất thời cảm giác tay chân lạnh lẽo.
Sau khi Tôn Gia Dụ tra được sòng bạc ngầm của Trương Hữu Tài, Diệp Hoan bèn đón Diệp Trường Minh từ thư viện về nhà để đề phòng.
Hôm đó, Diệp Hoan ở trong sân cùng con trai đọc sách.
Diệp Trường Minh mặc dù cầm sách, nhưng ánh mắt vẫn liếc sang chỗ Diệp Hoan.
Diệp Hoan sau khi phát hiện thì thả hà bao trong tay áo xuống, hỏi, "Trường Minh, con có gì muốn nói với ta sao?"
Diệp Trường Minh đảo con ngươi trái phải, quay đầu nhìn xuống hai bàn tay nhỏ bé giấu vào trong tay áo của mình, cúi đầu nhìn mu bàn chân nho nhỏ, "Mẫu thân, Trương đại nhân kia có phải khi dễ người không?"
Diệp Trường Minh mặc dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng mấy hôm sau người bên ngoài đột nhiên lan truyền tin đồn, dù không nói là mẫu thân nó, nhưng nó có thể đoán được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro