Xuyên Đến Khổ Tình Văn Làm Mỹ Nhân Trà Xanh
Chương 39
Thính Kim Khảm
2024-10-19 00:26:43
“Nếu hắn khi dễ người, con đi giúp người đánh lại!" Nó đột nhiên giơ nắm đấm nhỏ lên, tức giận nói.
Diệp Hoan cười ha ha, xoa xoa mái tóc mềm mại của con trai, "Không có chuyện gì đâu, đừng đoán lung tung.”
"Thật sự không có sao?" Diệp Trường Minh ngẩng đầu nhìn mẫu thân, con ngươi trong suốt lộ ra biểu tình lo lắng.
"Thật sự không có." Diệp Hoan cười nói, "Trương đại nhân xác thực không phải người tốt, nhưng mẫu thân con rất thông minh, sẽ không bị hắn khi dễ. Thì ra con mấy ngày nay suy nghĩ chuyện này sao, ta còn tưởng rằng con ở thư viện đánh nhau với người ta.”
Diệp Trường Minh lắc đầu nói không có, nắm lấy cánh tay mẫu thân trịnh trọng nói: "Vậy sau này có người khi dễ người, người nhất định phải nói với con. Con là nam tử hán trong nhà, con sẽ vĩnh viễn bảo vệ mẫu thân!"
“Được được được, nhất định sẽ nói với con." Diệp Hoan dỗ dành nó, "Hôm nay con đừng học nữa, cữu cữu con đang ủ rượu, con đi tìm cữu cữu chơi đi.”
Diệp Trường Minh dù sao vẫn chỉ là tiểu hài tử, nghe nói có thể đi chơi lập tức cười tươi chạy mất.
Tôn Gia Dụ đã đến một lúc, nhìn thấy tương tác của mẫu tử Diệp Hoan.
Lão từ dưới hành lang đi ra, khen ngợi, "Ngươi dạy dỗ Trường Minh rất tốt.”
“Tôn tiên sinh quá khen." Diệp Hoan thu dọn sách vở trên bàn đá, sau đó rót trà cho Tôn Gia Dụ.
"Lão hủ không khoa trương, đứa nhỏ Trường Minh này hiểu lễ nghĩa, cũng hiếu thuận, là hảo hài tử hiếm có. Diệp Hoan a..." Tôn Gia Dụ bỗng nhiên dừng lại, do dự nhìn Diệp Hoan.
Diệp Hoan nhận thấy ánh mắt Tôn Gia Dụ có gì đó, bèn nói thẳng, "Ngài có việc cứ nói, chúng ta không phải người ngoài.”
"Ta là muốn hỏi, nếu như cha mẹ ruột của Trường Minh tìm đến, ngươi sẽ xử lý như thế nào?" Tôn Gia Dụ hỏi xong, nhìn thấy bàn tay cầm chén trà của Diệp Hoan dừng lại, trong lòng có chút áy náy.
Hài tử một tay Diệp Hoan nuôi lớn, tự nhiên là có cảm tình, suy tư một hồi sau mới đáp, "Nếu thật sự có người tìm đến, đầu tiên phải làm rõ vì sao lại vứt bỏ Trường Minh, còn phải biết đối phương là người như thế nào. Nếu như phẩm hạnh không tốt, cho dù có báo lên quan phủ, ta cũng không có khả năng trả lại hài tử cho bọn họ. Đương nhiên, cũng phải xem ý tứ của Trường Minh. Nói thật lòng, ta không hy vọng bọn họ tìm tới, dù sao cũng là hài tử ta nuôi lớn, ta không thể xa cách nó.”
Thấy Tôn Gia Dụ lộ vẻ khó xử, Diệp Hoan mím môi dưới, hỏi: "Tôn tiên sinh, có phải ngài biết gì không?”
Trong lòng Tôn Gia Dụ vốn không dễ chịu, bị Diệp Hoan nhẹ giọng hỏi một câu, càng cảm thấy có lỗi với nàng, nhưng hoàng mệnh trong người, lão không thể vi phạm.
“Kỳ thật lần này ta tới tìm ngươi, cũng không phải nhận được thư ngươi gửi đi Thịnh Kinh, mà là ta từ trấn Lâm Thủy trở về tìm ngươi."
Tôn Gia Dụ nói đến ba chữ trấn Lâm Thủy, không khỏi gạt ánh mắt sang một bên, không dám đối diện Diệp Hoan, "Năm đó tiên thái tử soán vị, Hoàng Thượng khi đó còn là Cung Vương nhận được bí lệnh trợ giúp Thịnh Kinh, mang theo tất cả tinh nhuệ đi Thịnh Kinh. Lại không biết tiên thái tử phái người ám sát Cung Vương Phi cùng tiểu thế tử, Cung Vương Phi vì bảo vệ tiểu thế tử, liền cho người khác hộ tống tiểu thế tử, còn mình dẫn dụ thích khách.”
“Từ đó, Cung Vương mất đi tin tức của tiểu thế tử.”
Nghe Tôn Gia Dụ nói tới đây, Diệp Hoan liền hiểu, cả kinh không tự chủ được trừng to mắt.
Lúc nàng nhặt được Trường Minh, miếng vải làm tã lót kia quả thật không tệ, nhưng không nghĩ tới lại là thế tử gia vương phủ.
Tôn Gia Dụ thở dài nói, "Lần đầu tiên Hoàng Thượng nói với ta chuyện này, ta đã có hoài nghi. Sau lại nhìn thấy bùa hộ mệnh và tướng mạo của Trường Minh, lập tức xác nhận phỏng đoán. Mấy ngày nay, ta luôn tìm cơ hội nói với ngươi. Ta biết ngươi là thật tâm xem Trường Minh như hài tử của mình, nhưng huyết mạch hoàng thất, ta cũng không có biện pháp.”
Diệp Hoan cười ha ha, xoa xoa mái tóc mềm mại của con trai, "Không có chuyện gì đâu, đừng đoán lung tung.”
"Thật sự không có sao?" Diệp Trường Minh ngẩng đầu nhìn mẫu thân, con ngươi trong suốt lộ ra biểu tình lo lắng.
"Thật sự không có." Diệp Hoan cười nói, "Trương đại nhân xác thực không phải người tốt, nhưng mẫu thân con rất thông minh, sẽ không bị hắn khi dễ. Thì ra con mấy ngày nay suy nghĩ chuyện này sao, ta còn tưởng rằng con ở thư viện đánh nhau với người ta.”
Diệp Trường Minh lắc đầu nói không có, nắm lấy cánh tay mẫu thân trịnh trọng nói: "Vậy sau này có người khi dễ người, người nhất định phải nói với con. Con là nam tử hán trong nhà, con sẽ vĩnh viễn bảo vệ mẫu thân!"
“Được được được, nhất định sẽ nói với con." Diệp Hoan dỗ dành nó, "Hôm nay con đừng học nữa, cữu cữu con đang ủ rượu, con đi tìm cữu cữu chơi đi.”
Diệp Trường Minh dù sao vẫn chỉ là tiểu hài tử, nghe nói có thể đi chơi lập tức cười tươi chạy mất.
Tôn Gia Dụ đã đến một lúc, nhìn thấy tương tác của mẫu tử Diệp Hoan.
Lão từ dưới hành lang đi ra, khen ngợi, "Ngươi dạy dỗ Trường Minh rất tốt.”
“Tôn tiên sinh quá khen." Diệp Hoan thu dọn sách vở trên bàn đá, sau đó rót trà cho Tôn Gia Dụ.
"Lão hủ không khoa trương, đứa nhỏ Trường Minh này hiểu lễ nghĩa, cũng hiếu thuận, là hảo hài tử hiếm có. Diệp Hoan a..." Tôn Gia Dụ bỗng nhiên dừng lại, do dự nhìn Diệp Hoan.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Hoan nhận thấy ánh mắt Tôn Gia Dụ có gì đó, bèn nói thẳng, "Ngài có việc cứ nói, chúng ta không phải người ngoài.”
"Ta là muốn hỏi, nếu như cha mẹ ruột của Trường Minh tìm đến, ngươi sẽ xử lý như thế nào?" Tôn Gia Dụ hỏi xong, nhìn thấy bàn tay cầm chén trà của Diệp Hoan dừng lại, trong lòng có chút áy náy.
Hài tử một tay Diệp Hoan nuôi lớn, tự nhiên là có cảm tình, suy tư một hồi sau mới đáp, "Nếu thật sự có người tìm đến, đầu tiên phải làm rõ vì sao lại vứt bỏ Trường Minh, còn phải biết đối phương là người như thế nào. Nếu như phẩm hạnh không tốt, cho dù có báo lên quan phủ, ta cũng không có khả năng trả lại hài tử cho bọn họ. Đương nhiên, cũng phải xem ý tứ của Trường Minh. Nói thật lòng, ta không hy vọng bọn họ tìm tới, dù sao cũng là hài tử ta nuôi lớn, ta không thể xa cách nó.”
Thấy Tôn Gia Dụ lộ vẻ khó xử, Diệp Hoan mím môi dưới, hỏi: "Tôn tiên sinh, có phải ngài biết gì không?”
Trong lòng Tôn Gia Dụ vốn không dễ chịu, bị Diệp Hoan nhẹ giọng hỏi một câu, càng cảm thấy có lỗi với nàng, nhưng hoàng mệnh trong người, lão không thể vi phạm.
“Kỳ thật lần này ta tới tìm ngươi, cũng không phải nhận được thư ngươi gửi đi Thịnh Kinh, mà là ta từ trấn Lâm Thủy trở về tìm ngươi."
Tôn Gia Dụ nói đến ba chữ trấn Lâm Thủy, không khỏi gạt ánh mắt sang một bên, không dám đối diện Diệp Hoan, "Năm đó tiên thái tử soán vị, Hoàng Thượng khi đó còn là Cung Vương nhận được bí lệnh trợ giúp Thịnh Kinh, mang theo tất cả tinh nhuệ đi Thịnh Kinh. Lại không biết tiên thái tử phái người ám sát Cung Vương Phi cùng tiểu thế tử, Cung Vương Phi vì bảo vệ tiểu thế tử, liền cho người khác hộ tống tiểu thế tử, còn mình dẫn dụ thích khách.”
“Từ đó, Cung Vương mất đi tin tức của tiểu thế tử.”
Nghe Tôn Gia Dụ nói tới đây, Diệp Hoan liền hiểu, cả kinh không tự chủ được trừng to mắt.
Lúc nàng nhặt được Trường Minh, miếng vải làm tã lót kia quả thật không tệ, nhưng không nghĩ tới lại là thế tử gia vương phủ.
Tôn Gia Dụ thở dài nói, "Lần đầu tiên Hoàng Thượng nói với ta chuyện này, ta đã có hoài nghi. Sau lại nhìn thấy bùa hộ mệnh và tướng mạo của Trường Minh, lập tức xác nhận phỏng đoán. Mấy ngày nay, ta luôn tìm cơ hội nói với ngươi. Ta biết ngươi là thật tâm xem Trường Minh như hài tử của mình, nhưng huyết mạch hoàng thất, ta cũng không có biện pháp.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro