Xuyên Đến Khổ Tình Văn Làm Mỹ Nhân Trà Xanh
Chương 40
Thính Kim Khảm
2024-10-19 00:26:43
"Diệp Hoan, ân tình của ngươi với Trường Minh, cộng thêm chứng cớ ta tìm được, Hoàng Thượng nhất định sẽ thay ngươi làm chủ."
Có mấy lời, Tôn Gia Dụ không nói trắng ra.
Nhưng lão không nói, Diệp Hoan cũng hiểu.
Nếu Hoàng Thượng bảo Tôn Gia Dụ tự mình tìm hài tử, nhất định phải có một kết quả.
“Tôn tiên sinh, ta hiểu rồi." Diệp Hoan hơi cúi đầu, cũng không muốn nhìn ánh mắt Tôn Gia Dụ.
Nàng càng khó chịu, Tôn Gia Dụ lại càng cảm thấy ngượng ngùng. Lúc trước Diệp Hoan vì sao thu dưỡng Diệp Trường Minh, Tôn Gia Dụ cũng biết, hiện tại đột nhiên nói Diệp Trường Minh là nhi tử của Hoàng Thượng, ai có thể chịu được.
“Xin lỗi.”
Tôn Gia Dụ lại xin lỗi.
“Ngài không cần xin lỗi." Diệp Hoan miễn cưỡng nở nụ cười, "Ngài cũng là nghe theo hoàng mệnh.”
Nàng vừa nói như thế, Tôn Gia Dụ càng thêm áy náy, "Ngươi đừng nói như vậy, nếu là ngươi nuôi lớn Trường Minh, ta nhất định sẽ dâng thư thỉnh công cho ngươi, nhất định sẽ để Hoàng Thượng cho ngươi một phong hào.”
Tôn Gia Dụ hạ quyết tâm, nếu Hoàng Thượng khen thưởng không đủ, lão sẽ nhận Diệp Hoan làm nghĩa nữ, về sau gia nghiệp của lão đều để cho Diệp Hoan kế thừa.
Diệp Hoan lúc này còn đang suy nghĩ việc Diệp Trường Minh là nhi tử của Hoàng Thượng, cũng không để lời của Tôn Gia Dụ trong lòng.
Bên kia, Trương Mậu Tài liên tục vài ngày không ngủ ngon giấc.
Dư Hành Chi nói có người đang điều tra hắn, hắn lập tức phái người đi tới trấn Lâm Thủy, nhận được tin tức Diệp Hoan tìm Diệp thái công đòi hộ tịch cũ của mình, lại càng xác định là Diệp Hoan đang điều tra hắn.
Chuyện năm đó, Trương Mậu Tài vẫn ghi hận trong lòng.
Hắn cảm thấy Diệp Hoan đáng lẽ nên hiểu hắn, từ khi mới quen nhau, hắn đã biểu lộ quyết tâm muốn thi đậu công danh. Hắn cố gắng như vậy, không phải là vì muốn cuộc sống có thể tốt hơn một chút sao?
Hơn nữa nếu hắn sống tốt, hắn cũng có thể bồi thường cho Diệp Hoan, nhưng Diệp Hoan không nói giúp câu nào, còn làm hại mẫu thân hắn bệnh chết trong ngục.
Bây giờ Diệp Hoan lại ép sát, đây là không có ý định để cho hắn sống tốt.
Nếu muốn giải quyết chuyện này, vẫn phải khiến Diệp Hoan từ bỏ ý định gây khó dễ, nhưng trước đó mấy lần gặp mặt, Diệp Hoan đều mềm cứng không ăn.
Trương Mậu Tài nghĩ nghĩ, ánh mắt lại nhìn sang người bên cạnh Diệp Hoan.
…
Sau khi Diệp Trường Minh từ thư viện trở về, người trong tửu lâu đều biết nó là cháu trai của đông gia, ai gặp nó cũng đều khách khí.
Mỗi ngày đọc xong sách, Diệp Trường Minh thích đi tới tửu lâu tìm người chơi cùng.
Ngày hôm nay, một tiểu nhị bắt gặp Diệp Trường Minh, nói bên ngoài tửu lâu có đồng môn tới tìm nó.
Diệp Trường Minh không nghĩ nhiều đã chạy ra khỏi tửu lâu.
Nhưng vừa ra ngoài, một chiếc xe trên đường đột nhiên chạy tới, sau khi dừng lại, một tráng hán nhảy xuống che miệng Diệp Trường Minh lại, ôm nó lên xe ngựa.
Chờ Diệp Trường Minh lần nữa tỉnh lại, nó đã bị đưa đến một thôn trang bỏ hoang.
Đầu nó đau nhức, tay và chân đều bị dây thừng trói lại, miệng còn nhét một đống vải rách hôi thối.
Nó lớn như vậy là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Đợi đến khi nhìn rõ hai người đi vào sân là ai, Diệp Trường Minh trừng to hai mắt.
Trương Mậu Tài lấy miếng giẻ trách trong miệng Diệp Trường Minh ra, ngồi xổm xuống nói, "Tiểu tạp chủng, ngươi vẫn nên chừa nước mắt đi, đợi lát nữa khóc cho mẫu thân ngươi xem."
"Ngươi muốn làm gì?" Diệp Trường Minh phẫn nộ giãy dụa, nhưng cánh tay giãy tới đỏ bừng vẫn không thể thoát khỏi dây trói.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm gì ngươi." Trương Mậu Tài nghĩ đến bộ dáng sốt ruột của Diệp Hoan, trong lòng liền thoải mái hơn rất nhiều, "Mẫu thân ngươi khiến ta liên tục ngủ không yên, hôm nay ta cũng muốn tiêu diệt khí diễm của nàng. Ta ngược lại muốn xem, nàng có thể vì tiểu tạp chủng ngươi mà một mình mạo hiểm hay không?”
Có mấy lời, Tôn Gia Dụ không nói trắng ra.
Nhưng lão không nói, Diệp Hoan cũng hiểu.
Nếu Hoàng Thượng bảo Tôn Gia Dụ tự mình tìm hài tử, nhất định phải có một kết quả.
“Tôn tiên sinh, ta hiểu rồi." Diệp Hoan hơi cúi đầu, cũng không muốn nhìn ánh mắt Tôn Gia Dụ.
Nàng càng khó chịu, Tôn Gia Dụ lại càng cảm thấy ngượng ngùng. Lúc trước Diệp Hoan vì sao thu dưỡng Diệp Trường Minh, Tôn Gia Dụ cũng biết, hiện tại đột nhiên nói Diệp Trường Minh là nhi tử của Hoàng Thượng, ai có thể chịu được.
“Xin lỗi.”
Tôn Gia Dụ lại xin lỗi.
“Ngài không cần xin lỗi." Diệp Hoan miễn cưỡng nở nụ cười, "Ngài cũng là nghe theo hoàng mệnh.”
Nàng vừa nói như thế, Tôn Gia Dụ càng thêm áy náy, "Ngươi đừng nói như vậy, nếu là ngươi nuôi lớn Trường Minh, ta nhất định sẽ dâng thư thỉnh công cho ngươi, nhất định sẽ để Hoàng Thượng cho ngươi một phong hào.”
Tôn Gia Dụ hạ quyết tâm, nếu Hoàng Thượng khen thưởng không đủ, lão sẽ nhận Diệp Hoan làm nghĩa nữ, về sau gia nghiệp của lão đều để cho Diệp Hoan kế thừa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Hoan lúc này còn đang suy nghĩ việc Diệp Trường Minh là nhi tử của Hoàng Thượng, cũng không để lời của Tôn Gia Dụ trong lòng.
Bên kia, Trương Mậu Tài liên tục vài ngày không ngủ ngon giấc.
Dư Hành Chi nói có người đang điều tra hắn, hắn lập tức phái người đi tới trấn Lâm Thủy, nhận được tin tức Diệp Hoan tìm Diệp thái công đòi hộ tịch cũ của mình, lại càng xác định là Diệp Hoan đang điều tra hắn.
Chuyện năm đó, Trương Mậu Tài vẫn ghi hận trong lòng.
Hắn cảm thấy Diệp Hoan đáng lẽ nên hiểu hắn, từ khi mới quen nhau, hắn đã biểu lộ quyết tâm muốn thi đậu công danh. Hắn cố gắng như vậy, không phải là vì muốn cuộc sống có thể tốt hơn một chút sao?
Hơn nữa nếu hắn sống tốt, hắn cũng có thể bồi thường cho Diệp Hoan, nhưng Diệp Hoan không nói giúp câu nào, còn làm hại mẫu thân hắn bệnh chết trong ngục.
Bây giờ Diệp Hoan lại ép sát, đây là không có ý định để cho hắn sống tốt.
Nếu muốn giải quyết chuyện này, vẫn phải khiến Diệp Hoan từ bỏ ý định gây khó dễ, nhưng trước đó mấy lần gặp mặt, Diệp Hoan đều mềm cứng không ăn.
Trương Mậu Tài nghĩ nghĩ, ánh mắt lại nhìn sang người bên cạnh Diệp Hoan.
…
Sau khi Diệp Trường Minh từ thư viện trở về, người trong tửu lâu đều biết nó là cháu trai của đông gia, ai gặp nó cũng đều khách khí.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mỗi ngày đọc xong sách, Diệp Trường Minh thích đi tới tửu lâu tìm người chơi cùng.
Ngày hôm nay, một tiểu nhị bắt gặp Diệp Trường Minh, nói bên ngoài tửu lâu có đồng môn tới tìm nó.
Diệp Trường Minh không nghĩ nhiều đã chạy ra khỏi tửu lâu.
Nhưng vừa ra ngoài, một chiếc xe trên đường đột nhiên chạy tới, sau khi dừng lại, một tráng hán nhảy xuống che miệng Diệp Trường Minh lại, ôm nó lên xe ngựa.
Chờ Diệp Trường Minh lần nữa tỉnh lại, nó đã bị đưa đến một thôn trang bỏ hoang.
Đầu nó đau nhức, tay và chân đều bị dây thừng trói lại, miệng còn nhét một đống vải rách hôi thối.
Nó lớn như vậy là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Đợi đến khi nhìn rõ hai người đi vào sân là ai, Diệp Trường Minh trừng to hai mắt.
Trương Mậu Tài lấy miếng giẻ trách trong miệng Diệp Trường Minh ra, ngồi xổm xuống nói, "Tiểu tạp chủng, ngươi vẫn nên chừa nước mắt đi, đợi lát nữa khóc cho mẫu thân ngươi xem."
"Ngươi muốn làm gì?" Diệp Trường Minh phẫn nộ giãy dụa, nhưng cánh tay giãy tới đỏ bừng vẫn không thể thoát khỏi dây trói.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm gì ngươi." Trương Mậu Tài nghĩ đến bộ dáng sốt ruột của Diệp Hoan, trong lòng liền thoải mái hơn rất nhiều, "Mẫu thân ngươi khiến ta liên tục ngủ không yên, hôm nay ta cũng muốn tiêu diệt khí diễm của nàng. Ta ngược lại muốn xem, nàng có thể vì tiểu tạp chủng ngươi mà một mình mạo hiểm hay không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro