Xuyên Đến Khổ Tình Văn Làm Mỹ Nhân Trà Xanh
Chương 41
Thính Kim Khảm
2024-10-19 00:26:43
Nói xong, Trương Mậu lại dùng vải rách nhét vào miệng Diệp Trường Minh.
Cùng lúc đó, Diệp Hoan đã trên đường chạy tới.
Trong thư của bọn bắt cóc nói chỉ cho một mình nàng đến, sau khi nàng thông báo cho Tôn Gia Dụ, liền bảo xe ngựa đưa mình ra khỏi thành, lúc sắp đến thôn trang thì chuẩn bị xuống xe ngựa đi bộ.
“Diệp nương tử, Tôn đại nhân phân phó ngài tận lực nói nhiều, kéo dài thời gian." Xa phu nhìn lướt qua bốn phía, lại nói: "Tôn đại nhân có lệnh bài Hoàng Thượng ngự ban, đã đi điều động quân đóng ở ngoài thành Từ Châu. Ngài ngàn vạn lần đừng bị Trương Mậu Tài hù dọa, chờ sau khi ngài vào thôn trang, sẽ có thị vệ âm thầm đi theo.”
Diệp Hoan gật đầu, Trương Mậu Tài chó cùng rứt giậu, không biết sẽ làm chuyện gì, nàng vẫn có chút thấp thỏm. Nhưng nghĩ đến Diệp Trường Minh ở trong tay Trương Mậu Tài, lòng nàng lại nóng như lửa đốt.
Hít sâu vài hơi, Diệp Hoan chậm rãi đi về phía thôn trang.
Sau khi thị vệ canh gác thả nàng đi vào, ngay lập tức nhìn thấy Trương Mậu Tài đang ngồi trong sân uống trà.
“Trương Mậu Tài, con trai ta đâu?" Diệp Hoan nghiến răng hỏi.
Trương Mậu Tài nghe thủ hạ nói Diệp Hoan đích thật là tới một mình, cười ha ha, vẫy tay với Diệp Hoan, "Gấp cái gì, tới cũng tới rồi, ngồi xuống uống chén trà với ta.”
Diệp Hoan chỉ muốn nhanh chóng xác nhận tình hình của Diệp Trường Minh, đứng tại chỗ bất động, "Trương Mậu Tài, có phải ngươi sợ rồi không?"
“Ta có gì phải sợ?” Trương Mậu Tài buông chén trà xuống, ngẩng đầu nhìn Diệp Hoan, thấy nàng vẫn thẳng lưng, hắn cảm thấy khó chịu, "Đây là thái độ cầu xin của ngươi?"
“Diệp Hoan, hôm nay tiểu tạp chủng kia ở trong tay ta, một nắm đấm của ta là có thể giết chết nó. Nhưng ta sẽ không làm vậy, ngươi coi trọng nó như thế, không bằng để nó ở chỗ ta đi.” Trương Mậu Tài đứng dậy đi tới bên cạnh Diệp Hoan, "Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta cam đoan nó có thể bình an lớn lên.”
"Ha ha, Trương Mậu Tài, ngươi muốn ta nghe lời ngươi cái gì đây?” Diệp Hoan nhướng mày nói, "Là muốn ta không tiếp tục điều tra sòng bạc ngầm của Trương Hữu Tài, hay là muốn ta đi dập đầu cho mẫu thân ngươi?"
“Làm người vẫn nên tỉnh táo một chút thì hơn. Những chuyện ngươi và Trương Hữu Tài làm, ta đều đã thu thập được chứng cớ, nếu hôm nay ta và Trường Minh có chuyện gì, những chứng cớ kia sẽ được đưa đến Thịnh Kinh. Ngươi cũng biết ta và Thái Thú Từ Châu tiền nhiệm là bằng hữu, hắn không ngại giúp ta cáo ngự trạng.”
“Ta biết ngay là ngươi!”
Trương Mậu Tài đột nhiên ghé sát lại gần, khẽ quát: "Vì sao ngươi lúc nào cũng muốn dồn ta vào đường cùng? Diệp Hoan, ngươi quá độc ác!”
“Không phải ta muốn ép ngươi, mà là ngươi đang ép ta. Năm người Lý Thần là ngươi phái tới đúng chứ?" Diệp Hoan nói chậm, nhưng từng chữ lại đang vạch trần bí mật của Trương Mậu Tài, "Nếu không phải ta nuôi chó săn, hôm nay cũng không có thời gian đứng ở chỗ này nói chuyện với ngươi.”
Trong lúc nói, Diệp Hoan quan sát hoàn cảnh xung quanh, nơi này không lớn, Diệp Trường Minh khẳng định ở trong một gian phòng bên trong.
Nghe Diệp Hoan nhắc tới Lý Thần, Trương Mậu Tài sững sờ, sau đó cười lạnh nói, "Hóa ra ngươi cái gì cũng biết, còn đóng kịch khéo như vậy, ngươi không đi làm con hát thật sự là đáng tiếc!"
Diệp Hoan nghĩ thầm, nàng quả thật diễn cũng không tệ lắm, nhưng mấu chốt vẫn là trong lòng Trương Mậu Tài có quỷ, hắn mới có thể lo sợ thấp thỏm.
Đúng lúc này, trong căn phòng đối diện Diệp Hoan đột nhiên truyền đến tiếng rên rỉ. Diệp Hoan nghi ngờ, đang muốn chạy vào thì lại bị Trương Mậu Tài túm lấy cánh tay.
“Ngươi đứng lại cho ta!" Trương Mậu Tài hung hăng nói.
Mà trên nóc nhà, chẳng biết lúc nào xuất hiện một đám cung thủ.
Một mũi tên bắn trúng cánh tay Trương Mậu Tài, đau đến mức hắn thét chói tai, giọt máu đỏ tươi thuận thế rơi xuống, nhuộm đỏ gạch.
“Người đâu......”
Cùng lúc đó, Diệp Hoan đã trên đường chạy tới.
Trong thư của bọn bắt cóc nói chỉ cho một mình nàng đến, sau khi nàng thông báo cho Tôn Gia Dụ, liền bảo xe ngựa đưa mình ra khỏi thành, lúc sắp đến thôn trang thì chuẩn bị xuống xe ngựa đi bộ.
“Diệp nương tử, Tôn đại nhân phân phó ngài tận lực nói nhiều, kéo dài thời gian." Xa phu nhìn lướt qua bốn phía, lại nói: "Tôn đại nhân có lệnh bài Hoàng Thượng ngự ban, đã đi điều động quân đóng ở ngoài thành Từ Châu. Ngài ngàn vạn lần đừng bị Trương Mậu Tài hù dọa, chờ sau khi ngài vào thôn trang, sẽ có thị vệ âm thầm đi theo.”
Diệp Hoan gật đầu, Trương Mậu Tài chó cùng rứt giậu, không biết sẽ làm chuyện gì, nàng vẫn có chút thấp thỏm. Nhưng nghĩ đến Diệp Trường Minh ở trong tay Trương Mậu Tài, lòng nàng lại nóng như lửa đốt.
Hít sâu vài hơi, Diệp Hoan chậm rãi đi về phía thôn trang.
Sau khi thị vệ canh gác thả nàng đi vào, ngay lập tức nhìn thấy Trương Mậu Tài đang ngồi trong sân uống trà.
“Trương Mậu Tài, con trai ta đâu?" Diệp Hoan nghiến răng hỏi.
Trương Mậu Tài nghe thủ hạ nói Diệp Hoan đích thật là tới một mình, cười ha ha, vẫy tay với Diệp Hoan, "Gấp cái gì, tới cũng tới rồi, ngồi xuống uống chén trà với ta.”
Diệp Hoan chỉ muốn nhanh chóng xác nhận tình hình của Diệp Trường Minh, đứng tại chỗ bất động, "Trương Mậu Tài, có phải ngươi sợ rồi không?"
“Ta có gì phải sợ?” Trương Mậu Tài buông chén trà xuống, ngẩng đầu nhìn Diệp Hoan, thấy nàng vẫn thẳng lưng, hắn cảm thấy khó chịu, "Đây là thái độ cầu xin của ngươi?"
“Diệp Hoan, hôm nay tiểu tạp chủng kia ở trong tay ta, một nắm đấm của ta là có thể giết chết nó. Nhưng ta sẽ không làm vậy, ngươi coi trọng nó như thế, không bằng để nó ở chỗ ta đi.” Trương Mậu Tài đứng dậy đi tới bên cạnh Diệp Hoan, "Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta cam đoan nó có thể bình an lớn lên.”
"Ha ha, Trương Mậu Tài, ngươi muốn ta nghe lời ngươi cái gì đây?” Diệp Hoan nhướng mày nói, "Là muốn ta không tiếp tục điều tra sòng bạc ngầm của Trương Hữu Tài, hay là muốn ta đi dập đầu cho mẫu thân ngươi?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Làm người vẫn nên tỉnh táo một chút thì hơn. Những chuyện ngươi và Trương Hữu Tài làm, ta đều đã thu thập được chứng cớ, nếu hôm nay ta và Trường Minh có chuyện gì, những chứng cớ kia sẽ được đưa đến Thịnh Kinh. Ngươi cũng biết ta và Thái Thú Từ Châu tiền nhiệm là bằng hữu, hắn không ngại giúp ta cáo ngự trạng.”
“Ta biết ngay là ngươi!”
Trương Mậu Tài đột nhiên ghé sát lại gần, khẽ quát: "Vì sao ngươi lúc nào cũng muốn dồn ta vào đường cùng? Diệp Hoan, ngươi quá độc ác!”
“Không phải ta muốn ép ngươi, mà là ngươi đang ép ta. Năm người Lý Thần là ngươi phái tới đúng chứ?" Diệp Hoan nói chậm, nhưng từng chữ lại đang vạch trần bí mật của Trương Mậu Tài, "Nếu không phải ta nuôi chó săn, hôm nay cũng không có thời gian đứng ở chỗ này nói chuyện với ngươi.”
Trong lúc nói, Diệp Hoan quan sát hoàn cảnh xung quanh, nơi này không lớn, Diệp Trường Minh khẳng định ở trong một gian phòng bên trong.
Nghe Diệp Hoan nhắc tới Lý Thần, Trương Mậu Tài sững sờ, sau đó cười lạnh nói, "Hóa ra ngươi cái gì cũng biết, còn đóng kịch khéo như vậy, ngươi không đi làm con hát thật sự là đáng tiếc!"
Diệp Hoan nghĩ thầm, nàng quả thật diễn cũng không tệ lắm, nhưng mấu chốt vẫn là trong lòng Trương Mậu Tài có quỷ, hắn mới có thể lo sợ thấp thỏm.
Đúng lúc này, trong căn phòng đối diện Diệp Hoan đột nhiên truyền đến tiếng rên rỉ. Diệp Hoan nghi ngờ, đang muốn chạy vào thì lại bị Trương Mậu Tài túm lấy cánh tay.
“Ngươi đứng lại cho ta!" Trương Mậu Tài hung hăng nói.
Mà trên nóc nhà, chẳng biết lúc nào xuất hiện một đám cung thủ.
Một mũi tên bắn trúng cánh tay Trương Mậu Tài, đau đến mức hắn thét chói tai, giọt máu đỏ tươi thuận thế rơi xuống, nhuộm đỏ gạch.
“Người đâu......”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro