Xuyên Đến Khổ Tình Văn Làm Mỹ Nhân Trà Xanh
Chương 43
Thính Kim Khảm
2024-10-19 00:26:43
Tôn Gia Dụ cười lạnh, "Trương Mậu Tài, lão hủ nếu là người trọng tài, chút gia sản này của ngươi cũng không lọt vào mắt ta.”
Tôn Gia Dụ đứng dậy, nhìn Trương Mậu Tài khóc, lại nói, "Ngươi có biết Diệp Trường Minh là con của ai không?"
Trương Mậu Tài lắc đầu, hắn làm sao biết được. Nhưng Tôn Gia Dụ không cho hắn đáp án, mà là trực tiếp rời khỏi phòng giam.
Ngày hôm sau, Tôn Gia Dụ tới tìm Diệp Hoan, nói vụ án của Trương Mậu Tài đã thẩm tra xử lý xong. Trương Mậu Tài và Trương Hữu Tài đều nhận tội, người trong Trương phủ cũng bị khống chế, về phần xử lý như thế nào còn phải nghe ý Hoàng Thượng.
Đồng thời cũng truyền đạt ý tứ, muốn Diệp Hoan mang Diệp Trường Minh đi Thịnh Kinh.
Diệp Hoan biết tránh không thoát, đã sớm chuẩn bị tâm lý đối mặt.
Khi đoàn người sắp đến Thịnh Kinh, Diệp Hoan mới nói thật với nhi tử.
Con ngươi đen láy của Diệp Trường Minh xoay đi xoay lại, nước mắt to như hạt đậu không ngừng chảy.
Từ lúc nó bắt đầu có ký ức, bên người cũng chỉ có một mẫu thân. Nó cũng từng hỏi, nhưng mẫu thân nói chờ nó lớn lên sẽ hiểu, lúc Trương Mậu Tài xuất hiện, nó còn đoán có khi nào Trương Mậu Tài là cha mình hay không.
Nhưng dù có nghĩ như thế nào, nó đều nhận định mẫu thân là mẹ ruột của mình.
“Hu hu, con không muốn xa mẫu thân.” Diệp Trường Minh ôm chặt mẫu thân khóc lóc.
Diệp Hoan cũng luyến tiếc nó, nhưng nhi tử của hoàng đế làm sao có thể tiếp tục nhận nàng làm mẹ.
"Nương cũng không nỡ xa Trường Minh, nhưng cha ruột nhớ con tìm con, đây là chuyện tốt, chứng tỏ lại có thêm một người yêu thương con. Chờ con sau này nhận tổ quy tông, chúng ta vẫn sẽ gặp lại." Diệp Hoan ôn nhu khuyên bảo.
“Thật không ạ?” Diệp Trường Minh lớn như vậy còn chưa từng đi tới Thịnh Kinh, càng không biết làm nhi tử của Hoàng Thượng là ý vị như thế nào.
Diệp Hoan gật đầu nói là thật. Chờ Diệp Trường Minh khôi phục thân phận, nàng sẽ đến Thịnh Kinh mở tửu lâu, bọn họ vẫn có thể gặp lại.
Sau khi được mẫu thân trấn an, Diệp Trường Minh vẫn còn chút thấp thỏm.
Lúc tiến cung, Tôn Gia Dụ ở phía trước dẫn đường.
Đợi đến cửa đại điện, Tôn Gia Dụ nhỏ giọng nhắc nhở Diệp Hoan, "Sau khi đi vào, đừng ngẩng đầu, bệ hạ không hỏi thì đừng mở miệng.”
Diệp Hoan cũng có chút khẩn trương, nhưng dù sao nàng cũng đã được huấn luyện. Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Diệp Trường Minh, chờ thái giám truyền lời đi ra mới cúi đầu đi theo vào điện.
Trong đại điện xông đàn hương, Diệp Hoan vẫn còn nhìn sàn nhà, sau khi quỳ xuống, nghe thấy một thanh âm trầm thấp cũng không dám ngẩng đầu.
Ánh mắt Hoàng Thượng vẫn rơi vào trên người Diệp Trường Minh, tiểu hài nhi mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng lại giống hắn tới bảy phần, đôi mắt kia lại càng giống Nguyên Hậu đã qua đời như đúc.
Nhìn thấy nhi tử mình nhớ thương nhiều năm, Hoàng Thượng từ trên long ỷ chạy xuống, ôm lấy Diệp Trường Minh, "Hài nhi của trẫm, để con phải chịu khổ rồi."
Diệp Trường Minh trước khi tiến cung đã được dặn không thể làm trái ý Hoàng Thượng, cho nên nó để mặc cho Hoàng Thượng ôm mình.
Nhìn Hoàng Thượng khóc, nó lại không có cảm xúc gì quá mãnh liệt, chỉ là trong lòng chua xót, nói không nên lời cụ thể là vì sao.
"Hoàng Thượng, mẫu thân đối xử với ta rất tốt, ta không chịu khổ." Diệp Trường Minh không hiểu quy củ trong cung, lúc nói chuyện vẫn tự xưng như bình thường.
Diệp Hoan trong lòng căng thẳng, đang nghĩ làm sao nhắc nhở nhi tử, Hoàng Thượng lại nhìn sang nàng.
“Ngươi chính là Diệp thị?" Hoàng Thượng hỏi.
“Bẩm Hoàng Thượng, thảo dân Diệp Hoan." Lúc Diệp Hoan trả lời, đầu vẫn không ngẩng lên.
Hoàng Thượng chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt của Diệp Hoan, tướng mạo hẳn là không tệ, giọng nói cũng dễ nghe, "Chuyện của ngươi, trẫm đã nghe Thái Phó nói. Trương Mậu Tài tội đáng muôn chết, trẫm sẽ xử quyết hắn. Ngươi nuôi lớn hài tử của trẫm, có yêu cầu gì cứ việc nói, trẫm sẽ thỏa mãn ngươi.”
Tôn Gia Dụ đứng dậy, nhìn Trương Mậu Tài khóc, lại nói, "Ngươi có biết Diệp Trường Minh là con của ai không?"
Trương Mậu Tài lắc đầu, hắn làm sao biết được. Nhưng Tôn Gia Dụ không cho hắn đáp án, mà là trực tiếp rời khỏi phòng giam.
Ngày hôm sau, Tôn Gia Dụ tới tìm Diệp Hoan, nói vụ án của Trương Mậu Tài đã thẩm tra xử lý xong. Trương Mậu Tài và Trương Hữu Tài đều nhận tội, người trong Trương phủ cũng bị khống chế, về phần xử lý như thế nào còn phải nghe ý Hoàng Thượng.
Đồng thời cũng truyền đạt ý tứ, muốn Diệp Hoan mang Diệp Trường Minh đi Thịnh Kinh.
Diệp Hoan biết tránh không thoát, đã sớm chuẩn bị tâm lý đối mặt.
Khi đoàn người sắp đến Thịnh Kinh, Diệp Hoan mới nói thật với nhi tử.
Con ngươi đen láy của Diệp Trường Minh xoay đi xoay lại, nước mắt to như hạt đậu không ngừng chảy.
Từ lúc nó bắt đầu có ký ức, bên người cũng chỉ có một mẫu thân. Nó cũng từng hỏi, nhưng mẫu thân nói chờ nó lớn lên sẽ hiểu, lúc Trương Mậu Tài xuất hiện, nó còn đoán có khi nào Trương Mậu Tài là cha mình hay không.
Nhưng dù có nghĩ như thế nào, nó đều nhận định mẫu thân là mẹ ruột của mình.
“Hu hu, con không muốn xa mẫu thân.” Diệp Trường Minh ôm chặt mẫu thân khóc lóc.
Diệp Hoan cũng luyến tiếc nó, nhưng nhi tử của hoàng đế làm sao có thể tiếp tục nhận nàng làm mẹ.
"Nương cũng không nỡ xa Trường Minh, nhưng cha ruột nhớ con tìm con, đây là chuyện tốt, chứng tỏ lại có thêm một người yêu thương con. Chờ con sau này nhận tổ quy tông, chúng ta vẫn sẽ gặp lại." Diệp Hoan ôn nhu khuyên bảo.
“Thật không ạ?” Diệp Trường Minh lớn như vậy còn chưa từng đi tới Thịnh Kinh, càng không biết làm nhi tử của Hoàng Thượng là ý vị như thế nào.
Diệp Hoan gật đầu nói là thật. Chờ Diệp Trường Minh khôi phục thân phận, nàng sẽ đến Thịnh Kinh mở tửu lâu, bọn họ vẫn có thể gặp lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi được mẫu thân trấn an, Diệp Trường Minh vẫn còn chút thấp thỏm.
Lúc tiến cung, Tôn Gia Dụ ở phía trước dẫn đường.
Đợi đến cửa đại điện, Tôn Gia Dụ nhỏ giọng nhắc nhở Diệp Hoan, "Sau khi đi vào, đừng ngẩng đầu, bệ hạ không hỏi thì đừng mở miệng.”
Diệp Hoan cũng có chút khẩn trương, nhưng dù sao nàng cũng đã được huấn luyện. Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Diệp Trường Minh, chờ thái giám truyền lời đi ra mới cúi đầu đi theo vào điện.
Trong đại điện xông đàn hương, Diệp Hoan vẫn còn nhìn sàn nhà, sau khi quỳ xuống, nghe thấy một thanh âm trầm thấp cũng không dám ngẩng đầu.
Ánh mắt Hoàng Thượng vẫn rơi vào trên người Diệp Trường Minh, tiểu hài nhi mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng lại giống hắn tới bảy phần, đôi mắt kia lại càng giống Nguyên Hậu đã qua đời như đúc.
Nhìn thấy nhi tử mình nhớ thương nhiều năm, Hoàng Thượng từ trên long ỷ chạy xuống, ôm lấy Diệp Trường Minh, "Hài nhi của trẫm, để con phải chịu khổ rồi."
Diệp Trường Minh trước khi tiến cung đã được dặn không thể làm trái ý Hoàng Thượng, cho nên nó để mặc cho Hoàng Thượng ôm mình.
Nhìn Hoàng Thượng khóc, nó lại không có cảm xúc gì quá mãnh liệt, chỉ là trong lòng chua xót, nói không nên lời cụ thể là vì sao.
"Hoàng Thượng, mẫu thân đối xử với ta rất tốt, ta không chịu khổ." Diệp Trường Minh không hiểu quy củ trong cung, lúc nói chuyện vẫn tự xưng như bình thường.
Diệp Hoan trong lòng căng thẳng, đang nghĩ làm sao nhắc nhở nhi tử, Hoàng Thượng lại nhìn sang nàng.
“Ngươi chính là Diệp thị?" Hoàng Thượng hỏi.
“Bẩm Hoàng Thượng, thảo dân Diệp Hoan." Lúc Diệp Hoan trả lời, đầu vẫn không ngẩng lên.
Hoàng Thượng chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt của Diệp Hoan, tướng mạo hẳn là không tệ, giọng nói cũng dễ nghe, "Chuyện của ngươi, trẫm đã nghe Thái Phó nói. Trương Mậu Tài tội đáng muôn chết, trẫm sẽ xử quyết hắn. Ngươi nuôi lớn hài tử của trẫm, có yêu cầu gì cứ việc nói, trẫm sẽ thỏa mãn ngươi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro