Xuyên Đến Khổ Tình Văn Làm Mỹ Nhân Trà Xanh
Chương 44
Thính Kim Khảm
2024-10-19 00:26:43
Diệp Hoan lắc đầu nói không có, cho dù thật sự có, cũng sẽ không nói ra ngay trước mặt Hoàng Thượng.
"Thảo dân kinh doanh tửu lâu cũng không thiếu cơm áo, Trường Minh có thể nhận lại Hoàng Thượng, thảo dân đã rất vui mừng, không có yêu cầu xa vời nào khác."
Hoàng Thượng rất hài lòng câu trả lời của Diệp Hoan, không có tranh công thỉnh thưởng, nói rõ Diệp Hoan phẩm hạnh không tệ.
“Ngươi đã không thiếu tiền tài, trẫm liền ban cho ngươi một phong hào, dù sao cũng là ngươi nuôi lớn con trẫm, trẫm thiếu ngươi một nhân tình." Hoàng Thượng nghĩ một lúc, "Phong ngươi làm Từ Quốc phu nhân, hưởng vạn ấp, đồng thời ban thưởng một căn nhà ở Thịnh Kinh.”
Có phong hào, vậy thì không còn là thương nhân bán rượu bình thường nữa, rất nhiều mệnh phụ triều đình gặp Diệp Hoan đều phải hành lễ.
Diệp Hoan ở trong cung với Diệp Trường Minh nửa tháng, trong khoảng thời gian này, Diệp Trường Minh học quy củ trong cung, người trong Thịnh Kinh đều biết Hoàng Thượng đã tìm được nhi tử. Không ít người muốn tới bái kiến, nhưng đều bị Hoàng Thượng ngăn cản.
Hoàng Thượng nói Trường Minh còn chưa quen thuộc sinh hoạt trong cung, không muốn để cho những người đó dọa sợ nó.
Đối với đứa con trai thất lạc bảy năm mới tìm về được, Hoàng Thượng đặc biệt sủng ái, hơn nữa Trường Minh học cái gì cũng đều rất nhanh, mỗi ngày lúc hạ triều, Hoàng Thượng đều sẽ tới ngồi chơi với nó.
Dần dà Trường Minh cũng thân thiết với hắn hơn.
Trong thời gian này, Diệp Hoan cũng gặp được Trương Mậu Tài một ngày trước khi bị xử tử.
Trong đại lao, Trương Mậu Tài quần áo tả tơi, tóc rối bù.
Lúc Diệp Hoan đến, Trương Mậu Tài nghe được giọng nàng, lập tức muốn nhào tới, nhưng lại bị xích sắt giữ chặt.
“Diệp Hoan, ngươi là đồ tiện nhân! Ta hiện tại thành ra thế này, ngươi đắc ý lắm đúng không!” Trương Mậu Tài lắc lư xích sắt, phát ra tiếng vang nặng nề.
Diệp Hoan gật đầu nói phải, trong đại lao không có người khác, nàng muốn nói gì cũng được, "Trương Mậu Tài, ta hôm nay đến chính là để xem trò cười của ngươi."
“Tiện nhân! Ngươi không được chết tử tế!" Trương Mậu Tài hắng giọng mắng.
"Trương Mậu Tài, ngươi có ngày hôm nay đều là ngươi đáng đời. Nếu lúc trước mẫu thân ngươi không nhẫn tâm, ngươi không ích kỷ, vậy cũng sẽ không có hôm nay." Diệp Hoan cười lạnh nói xong, nhìn Trương Mậu Tài khóc, nàng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Dừng một chút, Diệp Hoan hơi nghiêng người về trước một chút, hạ thấp âm lượng nói, "Trương Mậu Tài, tất cả mọi người nói ta là người tốt, nhưng người khiến Diệp thái công đề nghị hưu phu, cùng với người cố ý bức ngươi động thủ, đều là ta cố ý. Chờ ngươi xuống địa ngục, ngươi phải tha thứ cho ta nha, ai bảo ngươi đáng tội chứ."
Diệp Hoan không nói thêm gì nữa, ung dung rời khỏi đại lao.
Ngày Trương Mậu Tài bị chém, Diệp Hoan cũng không đi xem.
Nàng từ trong miệng Tôn Gia Dụ biết được, sau khi Trương Mậu Tài xảy ra chuyện, Dư Thiên Thiên liền treo cổ tự tử, Dư Hành Chi cũng dâng thư nhận tội. Hoàng Thượng niệm công lao quá khứ của Dư Hành Chi, chỉ là thôi chức quan của ông ta, cho ông ta về nhà dưỡng lão.
Mà Diệp Hoan cũng ở Thịnh Kinh mở thêm chi nhánh Thiên Thịnh tửu lâu, vẫn lấy danh nghĩa của Diệp Thiên Thịnh, nhưng mọi người đều biết Diệp Thiên Thịnh là đệ đệ của Diệp Hoan, trong một khoảng thời gian, Thiên Thịnh tửu lâu không còn chỗ ngồi.
Chờ Trường Minh thích ứng với cuộc sống trong cung, Diệp Hoan cũng xuất cung vào ở phủ đệ mà Hoàng Thượng ban thưởng.
Hoàng Thượng cảm thấy mắc nợ Trường Minh, cho nên đối với việc Trường Minh thường xuyên xuất cung đi thăm Diệp Hoan, hắn cũng không so đo, nếu có người dám chỉ trích, Hoàng Thượng từ trước đến nay luôn nhân thiện sẽ nổi giận. Sau vài lần, triều thần đều biết Hoàng Thượng sủng ái Đại hoàng tử nhất, ngay cả thái độ với Diệp Hoan cũng rất hòa khí.
Tuy nhiên Diệp Hoan không muốn tham dự vào triều chính phức tạp, nàng đến Thịnh Kinh chỉ là vì Trường Minh.
Đối với bái thiếp những người đưa tới, Diệp Hoan một mực vờ như không thấy.
Nàng hiện tại có quyền có tiền, còn có đại trạch viện, cuộc sống tiêu dao lại thoải mái.
Mười mấy năm sau, Diệp Hoan đều trải qua cuộc sống khoái hoạt hôm nay câu cá, ngày mai sờ bài cửu (*) này.
(*) Bài cẩu / Bài cửu / Pai gow là một trò chơi đánh bạc của Trung Quốc, được chơi với một bộ gồm 32 quân domino Trung Quốc.
Mà Trường Minh cũng đã trưởng thành, sau cuộc tranh đấu với phe của kế hậu, thành công lên làm Thái tử.
Sau khi Hoàng Thượng băng hà, Trường Minh thuận lợi kế vị, lại cho Diệp Hoan thêm phong hào.
Người Thịnh Kinh nhìn thấy xe ngựa của Diệp Hoan đều sẽ theo bản năng né tránh, ai cũng biết Diệp Hoan là người được tân đế coi trọng nhất.
Nhưng Diệp Hoan không ỷ sủng sinh kiều, nàng biết thân phận càng cao, lại càng có nhiều người nhìn mình chằm chằm, vì thế bố trí một trang viên ở ngoại ô Thịnh Kinh, rời xa triều đình thị phi.
Chẳng qua, mỗi khi đến ngày lễ, Hoàng Thượng đều đón Diệp Hoan vào cung để biểu thị coi trọng.
Nửa đời sau của nàng có Hoàng Thượng che chở, thuận lợi lại tự tại.
(Kết thúc thế giới thứ nhất.)
"Thảo dân kinh doanh tửu lâu cũng không thiếu cơm áo, Trường Minh có thể nhận lại Hoàng Thượng, thảo dân đã rất vui mừng, không có yêu cầu xa vời nào khác."
Hoàng Thượng rất hài lòng câu trả lời của Diệp Hoan, không có tranh công thỉnh thưởng, nói rõ Diệp Hoan phẩm hạnh không tệ.
“Ngươi đã không thiếu tiền tài, trẫm liền ban cho ngươi một phong hào, dù sao cũng là ngươi nuôi lớn con trẫm, trẫm thiếu ngươi một nhân tình." Hoàng Thượng nghĩ một lúc, "Phong ngươi làm Từ Quốc phu nhân, hưởng vạn ấp, đồng thời ban thưởng một căn nhà ở Thịnh Kinh.”
Có phong hào, vậy thì không còn là thương nhân bán rượu bình thường nữa, rất nhiều mệnh phụ triều đình gặp Diệp Hoan đều phải hành lễ.
Diệp Hoan ở trong cung với Diệp Trường Minh nửa tháng, trong khoảng thời gian này, Diệp Trường Minh học quy củ trong cung, người trong Thịnh Kinh đều biết Hoàng Thượng đã tìm được nhi tử. Không ít người muốn tới bái kiến, nhưng đều bị Hoàng Thượng ngăn cản.
Hoàng Thượng nói Trường Minh còn chưa quen thuộc sinh hoạt trong cung, không muốn để cho những người đó dọa sợ nó.
Đối với đứa con trai thất lạc bảy năm mới tìm về được, Hoàng Thượng đặc biệt sủng ái, hơn nữa Trường Minh học cái gì cũng đều rất nhanh, mỗi ngày lúc hạ triều, Hoàng Thượng đều sẽ tới ngồi chơi với nó.
Dần dà Trường Minh cũng thân thiết với hắn hơn.
Trong thời gian này, Diệp Hoan cũng gặp được Trương Mậu Tài một ngày trước khi bị xử tử.
Trong đại lao, Trương Mậu Tài quần áo tả tơi, tóc rối bù.
Lúc Diệp Hoan đến, Trương Mậu Tài nghe được giọng nàng, lập tức muốn nhào tới, nhưng lại bị xích sắt giữ chặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Diệp Hoan, ngươi là đồ tiện nhân! Ta hiện tại thành ra thế này, ngươi đắc ý lắm đúng không!” Trương Mậu Tài lắc lư xích sắt, phát ra tiếng vang nặng nề.
Diệp Hoan gật đầu nói phải, trong đại lao không có người khác, nàng muốn nói gì cũng được, "Trương Mậu Tài, ta hôm nay đến chính là để xem trò cười của ngươi."
“Tiện nhân! Ngươi không được chết tử tế!" Trương Mậu Tài hắng giọng mắng.
"Trương Mậu Tài, ngươi có ngày hôm nay đều là ngươi đáng đời. Nếu lúc trước mẫu thân ngươi không nhẫn tâm, ngươi không ích kỷ, vậy cũng sẽ không có hôm nay." Diệp Hoan cười lạnh nói xong, nhìn Trương Mậu Tài khóc, nàng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Dừng một chút, Diệp Hoan hơi nghiêng người về trước một chút, hạ thấp âm lượng nói, "Trương Mậu Tài, tất cả mọi người nói ta là người tốt, nhưng người khiến Diệp thái công đề nghị hưu phu, cùng với người cố ý bức ngươi động thủ, đều là ta cố ý. Chờ ngươi xuống địa ngục, ngươi phải tha thứ cho ta nha, ai bảo ngươi đáng tội chứ."
Diệp Hoan không nói thêm gì nữa, ung dung rời khỏi đại lao.
Ngày Trương Mậu Tài bị chém, Diệp Hoan cũng không đi xem.
Nàng từ trong miệng Tôn Gia Dụ biết được, sau khi Trương Mậu Tài xảy ra chuyện, Dư Thiên Thiên liền treo cổ tự tử, Dư Hành Chi cũng dâng thư nhận tội. Hoàng Thượng niệm công lao quá khứ của Dư Hành Chi, chỉ là thôi chức quan của ông ta, cho ông ta về nhà dưỡng lão.
Mà Diệp Hoan cũng ở Thịnh Kinh mở thêm chi nhánh Thiên Thịnh tửu lâu, vẫn lấy danh nghĩa của Diệp Thiên Thịnh, nhưng mọi người đều biết Diệp Thiên Thịnh là đệ đệ của Diệp Hoan, trong một khoảng thời gian, Thiên Thịnh tửu lâu không còn chỗ ngồi.
Chờ Trường Minh thích ứng với cuộc sống trong cung, Diệp Hoan cũng xuất cung vào ở phủ đệ mà Hoàng Thượng ban thưởng.
Hoàng Thượng cảm thấy mắc nợ Trường Minh, cho nên đối với việc Trường Minh thường xuyên xuất cung đi thăm Diệp Hoan, hắn cũng không so đo, nếu có người dám chỉ trích, Hoàng Thượng từ trước đến nay luôn nhân thiện sẽ nổi giận. Sau vài lần, triều thần đều biết Hoàng Thượng sủng ái Đại hoàng tử nhất, ngay cả thái độ với Diệp Hoan cũng rất hòa khí.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy nhiên Diệp Hoan không muốn tham dự vào triều chính phức tạp, nàng đến Thịnh Kinh chỉ là vì Trường Minh.
Đối với bái thiếp những người đưa tới, Diệp Hoan một mực vờ như không thấy.
Nàng hiện tại có quyền có tiền, còn có đại trạch viện, cuộc sống tiêu dao lại thoải mái.
Mười mấy năm sau, Diệp Hoan đều trải qua cuộc sống khoái hoạt hôm nay câu cá, ngày mai sờ bài cửu (*) này.
(*) Bài cẩu / Bài cửu / Pai gow là một trò chơi đánh bạc của Trung Quốc, được chơi với một bộ gồm 32 quân domino Trung Quốc.
Mà Trường Minh cũng đã trưởng thành, sau cuộc tranh đấu với phe của kế hậu, thành công lên làm Thái tử.
Sau khi Hoàng Thượng băng hà, Trường Minh thuận lợi kế vị, lại cho Diệp Hoan thêm phong hào.
Người Thịnh Kinh nhìn thấy xe ngựa của Diệp Hoan đều sẽ theo bản năng né tránh, ai cũng biết Diệp Hoan là người được tân đế coi trọng nhất.
Nhưng Diệp Hoan không ỷ sủng sinh kiều, nàng biết thân phận càng cao, lại càng có nhiều người nhìn mình chằm chằm, vì thế bố trí một trang viên ở ngoại ô Thịnh Kinh, rời xa triều đình thị phi.
Chẳng qua, mỗi khi đến ngày lễ, Hoàng Thượng đều đón Diệp Hoan vào cung để biểu thị coi trọng.
Nửa đời sau của nàng có Hoàng Thượng che chở, thuận lợi lại tự tại.
(Kết thúc thế giới thứ nhất.)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro