Xuyên Đến Khổ Tình Văn Làm Mỹ Nhân Trà Xanh
Thật Thiên Kim...
Thính Kim Khảm
2024-10-19 00:26:43
Thế giới thứ hai: Thật Thiên Kim Trở Về
Mùa hè vừa qua, thời tiết vừa nóng vừa ngột ngạt.
Hôm nay, trong phòng của Lâm phủ lão phu nhân có nhiều người tới thỉnh an hơn ngày thường.
Lâm lão phu nhân là kế thất, Lâm đại nhân hiện giờ không phải do bà ta sinh ra, cho nên bà ta đối với chuyện hôm nay tâm tình nhàn nhạt, không có hứng thú gì.
Ngược lại mấy tiểu bối lại đặc biệt tò mò.
Quế Phương của nhị phòng và Lan Phương của tam phòng ngồi cùng nhau, hai người nhỏ giọng thảo luận.
Lan Phương tuổi còn nhỏ, nhìn đi nhìn lại ngoài cửa, thấp giọng hỏi, "Nhị tỷ, người hầu không phải nói đại bá vào thành rồi sao, sao còn chưa thấy về?”
Quế Phương tháng sau đến tuổi cập kê, là một đại cô nương, liếc mắt nhìn sang chỗ tổ mẫu, cảnh cáo đường muội, "Muội mau ngồi cho đàng hoàng, nếu vào thành rồi thì sớm muộn cũng sẽ về thôi, có cái gì phải gấp." Nàng ta bĩu môi, ý bảo đường muội nhìn sang đối diện, "Người ta chính chủ còn không vội, muội gấp cái gì.”
Ngồi đối diện Quế Phương và Lan Phương là tam cô nương Mai Phương.
Nàng ta hôm nay là một trong những nhân vật chính.
Lâm gia đại phu nhân mười bốn năm trước theo Lâm đại nhân ra ngoài nhậm chức, trên đường gặp phải lũ lụt, bị ép phải hạ sinh nữ nhi trong một thôn xóm nhỏ.
Vốn tưởng rằng đại nạn không chết tất có hậu phúc, kết quả mấy tháng trước Lâm đại nhân phát hiện nữ nhi nhà hắn đã bị người ta tráo đổi.
Hôm nay Lâm đại nhân sẽ mang theo nữ nhi thật trở về.
Lâm Mai Phương ngồi ngay ngắn, màu da nàng ta hơi tối, nếu tinh tế đánh giá sẽ phát hiện, nàng ta cùng người Lâm gia không giống nhau.
Nàng ta mặt ngoài nhìn bình tĩnh, trên thực tế, móng tay trong tay áo vẫn luôn bấu chặt vào lòng bàn tay, dư quang luôn nhìn ra cửa, chờ mong người tới là một thôn phụ thô kệch, thuận tiện cho bản thân chèn ép đối phương.
Không biết qua bao lâu, nha hoàn giữ cửa mới đi vào truyền lời, nói Đại lão gia đã trở lại.
Nghe xong lời này, ngoại trừ Lâm lão phu nhân không nhúc nhích, những người khác đều nhao nhao đứng lên.
Lâm Ngọc Đường vào trước, hắn năm nay vừa qua tứ tuần, chòm râu dài nửa ngón tay, thân hình thẳng tắp, vừa nhìn đã biết là một người đọc sách.
Sau đó đi vào một vị cô nương xấp xỉ tuổi Lâm Mai Phương, ngay khi mọi người nhìn thấy nàng, ánh mắt tò mò lập tức chuyển thành kinh diễm.
Lan Phương nhịn không được nhỏ giọng nói, "Nhị tỷ, tỷ tỷ mới tới tại sao không giống những gì chúng ta tưởng tượng, tỷ ấy không phải ở nông thôn sao, tại sao da dẻ còn trắng hơn chúng ta? Tỷ ấy xinh quá đi!"
Quế Phương kéo tay áo Lan Phương, ý bảo Lan Phương đừng nói nữa, nơi này dù sao cũng là chỗ ở của lão phu nhân.
Lúc Diệp Hoan vào nhà cũng liếc mắt đánh giá người trong phòng, chậm rãi đối ứng với nội dung trong sách.
Nàng lần này xuyên qua trước một năm khi trở lại Lâm phủ.
Lần này xuyên vào một quyển thật giả thiên kim.
Nguyên chủ từ nhỏ được nuôi ở nông thôn, cha mẹ nuôi mặc dù là tiểu địa chủ, nhưng đối xử với đứa nhỏ Diệp Hoan bị tráo đổi cũng không tốt. Không chỉ cắt xén cơm áo, còn muốn Diệp Hoan làm việc của hạ nhân.
Cho đến khi Lâm Ngọc Đường tìm được nguyên chủ, vốn tưởng rằng theo cha ruột về kinh thành là có thể sống những ngày tốt lành.
Nhưng tiểu cô nương ở quê, làm sao hiểu được quy củ của đại tộc thế gia kinh đô, đầu tiên là bị xa lánh, sau đó lại bị cha mẹ chán ghét, cuối cùng mới biết được mọi việc đều là do thiên kim giả Lâm Mai Phương châm ngòi.
Nguyên chủ khó khăn lắm mới bắt được chứng cứ Lâm Mai Phương tư thông với người khác, nhưng sau khi Lâm Mai Phương đau khổ cầu xin, nguyên chủ lại lựa chọn tha thứ cho Lâm Mai Phương.
Nhưng lòng tốt không đổi được báo đáp tốt, Lâm Mai Phương tính kế nguyên chủ qua lại với một phế nhân tàn tật, nguyên chủ chỉ có thể gả cho phế nhân hỉ nộ vô thường kia.
Mùa hè vừa qua, thời tiết vừa nóng vừa ngột ngạt.
Hôm nay, trong phòng của Lâm phủ lão phu nhân có nhiều người tới thỉnh an hơn ngày thường.
Lâm lão phu nhân là kế thất, Lâm đại nhân hiện giờ không phải do bà ta sinh ra, cho nên bà ta đối với chuyện hôm nay tâm tình nhàn nhạt, không có hứng thú gì.
Ngược lại mấy tiểu bối lại đặc biệt tò mò.
Quế Phương của nhị phòng và Lan Phương của tam phòng ngồi cùng nhau, hai người nhỏ giọng thảo luận.
Lan Phương tuổi còn nhỏ, nhìn đi nhìn lại ngoài cửa, thấp giọng hỏi, "Nhị tỷ, người hầu không phải nói đại bá vào thành rồi sao, sao còn chưa thấy về?”
Quế Phương tháng sau đến tuổi cập kê, là một đại cô nương, liếc mắt nhìn sang chỗ tổ mẫu, cảnh cáo đường muội, "Muội mau ngồi cho đàng hoàng, nếu vào thành rồi thì sớm muộn cũng sẽ về thôi, có cái gì phải gấp." Nàng ta bĩu môi, ý bảo đường muội nhìn sang đối diện, "Người ta chính chủ còn không vội, muội gấp cái gì.”
Ngồi đối diện Quế Phương và Lan Phương là tam cô nương Mai Phương.
Nàng ta hôm nay là một trong những nhân vật chính.
Lâm gia đại phu nhân mười bốn năm trước theo Lâm đại nhân ra ngoài nhậm chức, trên đường gặp phải lũ lụt, bị ép phải hạ sinh nữ nhi trong một thôn xóm nhỏ.
Vốn tưởng rằng đại nạn không chết tất có hậu phúc, kết quả mấy tháng trước Lâm đại nhân phát hiện nữ nhi nhà hắn đã bị người ta tráo đổi.
Hôm nay Lâm đại nhân sẽ mang theo nữ nhi thật trở về.
Lâm Mai Phương ngồi ngay ngắn, màu da nàng ta hơi tối, nếu tinh tế đánh giá sẽ phát hiện, nàng ta cùng người Lâm gia không giống nhau.
Nàng ta mặt ngoài nhìn bình tĩnh, trên thực tế, móng tay trong tay áo vẫn luôn bấu chặt vào lòng bàn tay, dư quang luôn nhìn ra cửa, chờ mong người tới là một thôn phụ thô kệch, thuận tiện cho bản thân chèn ép đối phương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không biết qua bao lâu, nha hoàn giữ cửa mới đi vào truyền lời, nói Đại lão gia đã trở lại.
Nghe xong lời này, ngoại trừ Lâm lão phu nhân không nhúc nhích, những người khác đều nhao nhao đứng lên.
Lâm Ngọc Đường vào trước, hắn năm nay vừa qua tứ tuần, chòm râu dài nửa ngón tay, thân hình thẳng tắp, vừa nhìn đã biết là một người đọc sách.
Sau đó đi vào một vị cô nương xấp xỉ tuổi Lâm Mai Phương, ngay khi mọi người nhìn thấy nàng, ánh mắt tò mò lập tức chuyển thành kinh diễm.
Lan Phương nhịn không được nhỏ giọng nói, "Nhị tỷ, tỷ tỷ mới tới tại sao không giống những gì chúng ta tưởng tượng, tỷ ấy không phải ở nông thôn sao, tại sao da dẻ còn trắng hơn chúng ta? Tỷ ấy xinh quá đi!"
Quế Phương kéo tay áo Lan Phương, ý bảo Lan Phương đừng nói nữa, nơi này dù sao cũng là chỗ ở của lão phu nhân.
Lúc Diệp Hoan vào nhà cũng liếc mắt đánh giá người trong phòng, chậm rãi đối ứng với nội dung trong sách.
Nàng lần này xuyên qua trước một năm khi trở lại Lâm phủ.
Lần này xuyên vào một quyển thật giả thiên kim.
Nguyên chủ từ nhỏ được nuôi ở nông thôn, cha mẹ nuôi mặc dù là tiểu địa chủ, nhưng đối xử với đứa nhỏ Diệp Hoan bị tráo đổi cũng không tốt. Không chỉ cắt xén cơm áo, còn muốn Diệp Hoan làm việc của hạ nhân.
Cho đến khi Lâm Ngọc Đường tìm được nguyên chủ, vốn tưởng rằng theo cha ruột về kinh thành là có thể sống những ngày tốt lành.
Nhưng tiểu cô nương ở quê, làm sao hiểu được quy củ của đại tộc thế gia kinh đô, đầu tiên là bị xa lánh, sau đó lại bị cha mẹ chán ghét, cuối cùng mới biết được mọi việc đều là do thiên kim giả Lâm Mai Phương châm ngòi.
Nguyên chủ khó khăn lắm mới bắt được chứng cứ Lâm Mai Phương tư thông với người khác, nhưng sau khi Lâm Mai Phương đau khổ cầu xin, nguyên chủ lại lựa chọn tha thứ cho Lâm Mai Phương.
Nhưng lòng tốt không đổi được báo đáp tốt, Lâm Mai Phương tính kế nguyên chủ qua lại với một phế nhân tàn tật, nguyên chủ chỉ có thể gả cho phế nhân hỉ nộ vô thường kia.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro