Xuyên Đến Khổ Tình Văn Làm Mỹ Nhân Trà Xanh
Chương 47
Thính Kim Khảm
2024-10-19 00:26:43
Lâm Mai Phương nức nở nói, "Nhưng phụ thân, nghĩ đến Trúc Phương muội muội thay con chịu nhiều cực khổ như vậy, con thật sự không có mặt mũi tiếp tục ở lại đây nữa.”
Hôm nay không để phụ thân nói rõ ràng, về sau hạ nhân nghị luận lên, nàng ta sẽ càng thêm xấu hổ. Cho nên Lâm Mai Phương lấy lùi làm tiến, muốn phụ thân cho mọi người một lời giải thích.
Lâm Ngọc Đường lập tức cau mày nói, "Con nói ngu ngốc gì đó, mẫu thân con vì chuyện này mà bệnh nặng nằm trên giường. Lâm gia ta cũng không phải nuôi không nổi con, thêm một cô nương mà thôi, cũng không phải đại sự gì.”
Đối với Lâm Ngọc Đường mà nói, nhận lại con gái ruột là rất quan trọng, nhưng Lâm Mai Phương nuôi mười bốn năm cũng có tình cảm. Hơn nữa nữ nhi về sau đều phải lập gia đình, cũng sẽ không phân thêm sản nghiệp Lâm gia, nói không chừng còn có thể vì Lâm gia lôi kéo một thừa long khoái tế.
Diệp Hoan nhìn Lâm Mai Phương khóc khiến Lâm Ngọc Đường đau lòng, nàng cũng nức nở theo, tiếng khóc nho nhỏ giống như mèo con, lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
“Mai Phương tỷ tỷ, xin lỗi, ta thật sự không nghĩ tới sự xuất hiện của mình lại khiến tỷ buồn lòng. Ta chỉ muốn tìm lại cha mẹ ruột, mong muốn thoát khỏi bể khổ, lại không thông cảm cho tỷ. Nếu tỷ muốn đi, vậy để ta quay lại nông thôn là được.”
Túi da này của Diệp Hoan cực kỳ xinh đẹp, trong mỹ miều có một tia quyến rũ, nàng vừa khóc, những người khác cũng cảm thấy đau lòng.
Lâm Ngọc Đường vốn muốn bù đắp cho Diệp Hoan, nghe vậy lập tức nói, "Các ngươi ai cũng không được nói rời đi, các ngươi đều là con gái của ta.”
Lâm lão phu nhân gật đầu, nói trong người mệt mỏi, bảo Lâm Ngọc Đường mang Diệp Hoan đi gặp Đại phu nhân, dù sao Đại phu nhân cũng là mẫu thân thân sinh của nàng.
Lâm Mai Phương lập tức đề nghị đi theo, "Phụ thân, mẫu thân vì con mà bệnh, con muốn cùng đi thăm người.”
Thật ra nàng ta sợ Diệp Hoan lấy lòng mẫu thân, cướp đi tình yêu thương mẫu thân dành cho mình.
Tâm tư Lâm Ngọc Đường lại không mấy tinh tế, vì thế gật đầu đáp ứng.
Ba người cùng đi đến viện của Đại phu nhân, Diệp Hoan vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc.
Tô thị nghe được các nữ nhi tới, đã sớm ngồi dậy.
Chờ đến khi nhìn thấy Diệp Hoan, đầu tiên là kinh hãi, sau đó ngược lại gào khóc, "Ôi nữ nhi số khổ của ta!"
Tô thị khóc thảm thiết, Lâm Mai Phương thấy vậy muốn tiến lên cầm tay mẫu thân, nhưng Diệp Hoan nhanh hơn một bước, giành quỳ gối ở mép giường trước, ngăn trở Lâm Mai Phương.
Lâm Mai Phương không thể tới gần Tô thị, đáy mắt xẹt qua một tia phẫn nộ, ngược lại lau nước mắt, "Mẫu thân đừng khóc, đều tại con không tốt.”
Tô thị thấy Lâm Mai Phương khóc, trong lòng bà ta cũng không dễ chịu, nữ nhi mình cưng chiều trong lòng bàn tay, đột nhiên bị người ta nói không phải nữ nhi ruột, mấy ngày liền Tô thị ăn uống không có khẩu vị, bệnh đến sắc mặt tái nhợt.
Diệp Hoan nói theo, "Là nữ nhi không tốt, sớm biết nữ nhi hồi phủ sẽ tra tấn mẫu thân như thế, lúc trước nữ nhi không nên nhận nhau với phụ thân.”
“Nói bậy!”
Tô thị lúc còn trẻ là đại mỹ nhân danh chấn kinh thành, lúc trước Lâm Mai Phương tướng mạo bình thường, bà ta còn tưởng rằng là mình sinh không tốt, lúc này nhìn thấy Diệp Hoan và mình lúc còn trẻ có tám phần giống nhau, liếc mắt lại thấy trên tay Diệp Hoan có vết chai, đau lòng không thôi, "Con là con gái ruột của Lâm phủ ta, nhận nhau là chuyện nên làm.”
Tô thị ôm lấy Diệp Hoan, "Khuê nữ tốt của ta, đều do nương không tốt, nếu lúc trước ta không hôn mê, cũng không đến mức bị đôi tặc nhân kia đổi con.”
Tặc nhân trong miệng Tô thị chính là cha mẹ nuôi của Diệp Hoan, cha mẹ ruột của Lâm Mai Phương.
Lâm Mai Phương nghe thấy thế thì xấu hổ, nàng ta vốn muốn tới giành sự chú ý của Tô thị, kết quả toàn bộ đều bị Diệp Hoan cướp đi.
Hôm nay không để phụ thân nói rõ ràng, về sau hạ nhân nghị luận lên, nàng ta sẽ càng thêm xấu hổ. Cho nên Lâm Mai Phương lấy lùi làm tiến, muốn phụ thân cho mọi người một lời giải thích.
Lâm Ngọc Đường lập tức cau mày nói, "Con nói ngu ngốc gì đó, mẫu thân con vì chuyện này mà bệnh nặng nằm trên giường. Lâm gia ta cũng không phải nuôi không nổi con, thêm một cô nương mà thôi, cũng không phải đại sự gì.”
Đối với Lâm Ngọc Đường mà nói, nhận lại con gái ruột là rất quan trọng, nhưng Lâm Mai Phương nuôi mười bốn năm cũng có tình cảm. Hơn nữa nữ nhi về sau đều phải lập gia đình, cũng sẽ không phân thêm sản nghiệp Lâm gia, nói không chừng còn có thể vì Lâm gia lôi kéo một thừa long khoái tế.
Diệp Hoan nhìn Lâm Mai Phương khóc khiến Lâm Ngọc Đường đau lòng, nàng cũng nức nở theo, tiếng khóc nho nhỏ giống như mèo con, lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
“Mai Phương tỷ tỷ, xin lỗi, ta thật sự không nghĩ tới sự xuất hiện của mình lại khiến tỷ buồn lòng. Ta chỉ muốn tìm lại cha mẹ ruột, mong muốn thoát khỏi bể khổ, lại không thông cảm cho tỷ. Nếu tỷ muốn đi, vậy để ta quay lại nông thôn là được.”
Túi da này của Diệp Hoan cực kỳ xinh đẹp, trong mỹ miều có một tia quyến rũ, nàng vừa khóc, những người khác cũng cảm thấy đau lòng.
Lâm Ngọc Đường vốn muốn bù đắp cho Diệp Hoan, nghe vậy lập tức nói, "Các ngươi ai cũng không được nói rời đi, các ngươi đều là con gái của ta.”
Lâm lão phu nhân gật đầu, nói trong người mệt mỏi, bảo Lâm Ngọc Đường mang Diệp Hoan đi gặp Đại phu nhân, dù sao Đại phu nhân cũng là mẫu thân thân sinh của nàng.
Lâm Mai Phương lập tức đề nghị đi theo, "Phụ thân, mẫu thân vì con mà bệnh, con muốn cùng đi thăm người.”
Thật ra nàng ta sợ Diệp Hoan lấy lòng mẫu thân, cướp đi tình yêu thương mẫu thân dành cho mình.
Tâm tư Lâm Ngọc Đường lại không mấy tinh tế, vì thế gật đầu đáp ứng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba người cùng đi đến viện của Đại phu nhân, Diệp Hoan vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc.
Tô thị nghe được các nữ nhi tới, đã sớm ngồi dậy.
Chờ đến khi nhìn thấy Diệp Hoan, đầu tiên là kinh hãi, sau đó ngược lại gào khóc, "Ôi nữ nhi số khổ của ta!"
Tô thị khóc thảm thiết, Lâm Mai Phương thấy vậy muốn tiến lên cầm tay mẫu thân, nhưng Diệp Hoan nhanh hơn một bước, giành quỳ gối ở mép giường trước, ngăn trở Lâm Mai Phương.
Lâm Mai Phương không thể tới gần Tô thị, đáy mắt xẹt qua một tia phẫn nộ, ngược lại lau nước mắt, "Mẫu thân đừng khóc, đều tại con không tốt.”
Tô thị thấy Lâm Mai Phương khóc, trong lòng bà ta cũng không dễ chịu, nữ nhi mình cưng chiều trong lòng bàn tay, đột nhiên bị người ta nói không phải nữ nhi ruột, mấy ngày liền Tô thị ăn uống không có khẩu vị, bệnh đến sắc mặt tái nhợt.
Diệp Hoan nói theo, "Là nữ nhi không tốt, sớm biết nữ nhi hồi phủ sẽ tra tấn mẫu thân như thế, lúc trước nữ nhi không nên nhận nhau với phụ thân.”
“Nói bậy!”
Tô thị lúc còn trẻ là đại mỹ nhân danh chấn kinh thành, lúc trước Lâm Mai Phương tướng mạo bình thường, bà ta còn tưởng rằng là mình sinh không tốt, lúc này nhìn thấy Diệp Hoan và mình lúc còn trẻ có tám phần giống nhau, liếc mắt lại thấy trên tay Diệp Hoan có vết chai, đau lòng không thôi, "Con là con gái ruột của Lâm phủ ta, nhận nhau là chuyện nên làm.”
Tô thị ôm lấy Diệp Hoan, "Khuê nữ tốt của ta, đều do nương không tốt, nếu lúc trước ta không hôn mê, cũng không đến mức bị đôi tặc nhân kia đổi con.”
Tặc nhân trong miệng Tô thị chính là cha mẹ nuôi của Diệp Hoan, cha mẹ ruột của Lâm Mai Phương.
Lâm Mai Phương nghe thấy thế thì xấu hổ, nàng ta vốn muốn tới giành sự chú ý của Tô thị, kết quả toàn bộ đều bị Diệp Hoan cướp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro