Xuyên Đến Khổ Tình Văn Làm Mỹ Nhân Trà Xanh
Chương 48
Thính Kim Khảm
2024-10-19 00:26:43
Là nàng ta đánh giá thấp Diệp Hoan, vốn tưởng rằng chỉ là một nông nữ vô tri, không nghĩ tới tâm cơ thâm trầm, so với nàng ta còn biết bán thảm hơn.
Lâm Mai Phương nhìn Tô thị ôm Diệp Hoan, bản thân tựa như một người ngoài cuộc, không chen vào được mẫu nữ bọn họ.
Nàng ta cúi đầu, giấu đi sự không cam lòng trong mắt.
Ông trời bất công với nàng ta, đổi cũng đổi rồi, vì sao còn muốn cho Diệp Hoan trở về?
Rõ ràng có thể cả đời không biết chân tướng, vậy nàng ta vĩnh viễn cũng là đích trưởng nữ tôn quý của Lâm gia. Hiện tại thì tốt rồi, nàng ta thành giả thiên kim, là trò cười cho người khác, Lâm Mai Phương không cam lòng.
Diệp Hoan bị Tô thị ôm chặt, Lâm Ngọc Đường nhìn khó chịu, đi ra ngoài trước.
Lâm Mai Phương vài lần muốn xen vào, nhưng đều bị Diệp Hoan dời đi.
Đại phòng bên này khóc thảm thiết, Lan Phương ở tam phòng lại lo lắng Diệp Hoan sẽ chịu thiệt.
Nàng ta và đường tỷ Quế Phương ngồi trong chòi nghỉ mát, trong tay cầm hai hạt dưa, nhưng lại không có tâm tư ăn, "Nhị tỷ, ngươi đoán Tứ tỷ mới tới có thể bị Tam tỷ khi dễ không?"
Thường ngày tỷ muội bọn họ ở cùng nhau, thứ tốt thì Mai Phương chọn trước, cho dù đồ trong tay bọn họ, chỉ cần Mai Phương khóc một cái, mẫu thân cũng sẽ muốn bọn họ nhường cho nàng ta.
Quế Phương lắc đầu nói không biết, "Ngay từ đầu ta cảm thấy sẽ bị khi dễ, nhưng vừa rồi gặp Tứ muội, ta lại cảm thấy nàng ta không tầm thường, cụ thể là cái gì ta cũng nói không rõ.”
Lan Phương chống đầu, thở dài nói, "Tứ tỷ tuy rằng không giống với suy nghĩ của chúng ta, nhưng Tam tỷ quá lợi hại, đến chúng ta còn không thắng được tỷ ấy lần nào. Nếu Tứ tỷ thật sự có thể đối phó được Tam tỷ thì tốt rồi, ngày thường kiêu ngạo khinh người, hôm nay thành giả tiểu thư, để ta xem tỷ ấy sau này xử trí ra sao!”
“Suỵt! Ngươi đừng nói lời này, đại bá nghe xong sẽ không vui." Quế Phương vội vàng nói, "Mặc kệ thế nào, đây đều là chuyện của đại phòng bọn họ, không liên quan đến chúng ta. Chúng ta chẳng qua chỉ tò mò, đại bá mẫu lúc trước vẫn muốn gả Mai Phương cho Tô gia thế giao Mạnh thế tử, hiện giờ Tứ muội xuất hiện, không biết đại bá mẫu sẽ nghĩ như thế nào.”
Lan Phương mới mười hai, hôn sự đối với nàng ta mà nói còn hơi sớm, nhưng nói đến vị Mạnh công tử kia, nàng ta lập tức hứng thú, "Mạnh đại nhân là quan chí nhất phẩm, lại là đại hồng nhân trước mặt Hoàng Thượng, Mạnh công tử năm ngoái vừa đỗ Trạng Nguyên, nếu không phải đại bá mẫu và Mạnh phu nhân là khuê trung mật hữu, lấy gia thế Lâm gia mà muốn thông gia cùng Mạnh gia, chính là đang trèo cao.”
Dừng một chút, trong mắt Lan Phương lộ ra vẻ giảo hoạt, "Lúc trước hôn sự còn chưa định ra, Tam tỷ đã khoe khoang trong lời ngoài lời, hiện tại ta muốn xem đại bá mẫu sẽ đem hôn sự này cho Tam tỷ hay là Tứ tỷ.”
Quế Phương cũng rất tò mò, chẳng qua nàng ta không giống Lan Phương đem lời trong lòng đều nói ra, mà là ở trong lòng so sánh.
Đúng lúc này, nha hoàn hầu hạ bên cạnh nói nhìn thấy Tứ cô nương.
Lan Phương lập tức quay đầu tìm người, sau khi nhìn thấy bóng lưng Tứ tỷ bèn lập tức xách váy đuổi theo.
Lúc Diệp Hoan từ sân mẫu thân đi ra, Mai Phương vốn muốn tiếp tục ở đó, nhưng Diệp Hoan nói không quen thuộc Lâm phủ, muốn Mai Phương đi cùng.
Viện của hai người ở sát bên, ra khỏi phòng Tô thị, Mai Phương không muốn ở cùng một chỗ với Diệp Hoan, vì thế tùy tiện tìm một cái cớ đi nơi khác.
Diệp Hoan nghe Lan Phương gọi nàng, sau khi dừng lại thì nở nụ cười ngọt ngào với Lan Phương: "Lan Phương muội muội, Quế Phương tỷ tỷ, xin chào.”
Nàng cười lên, ngũ quan vốn minh diễm càng thêm động lòng người, hai người Lan Phương đều không dời mắt được.
“Chào Trúc Phương tỷ tỷ." Lan Phương sau khi hoàn hồn, hoạt bát hô một câu, quay đầu nhìn trái nhìn phải mới hỏi, "Mai Phương tỷ tỷ đâu? Tỷ ấy không đi cùng tỷ sao?”
Lâm Mai Phương nhìn Tô thị ôm Diệp Hoan, bản thân tựa như một người ngoài cuộc, không chen vào được mẫu nữ bọn họ.
Nàng ta cúi đầu, giấu đi sự không cam lòng trong mắt.
Ông trời bất công với nàng ta, đổi cũng đổi rồi, vì sao còn muốn cho Diệp Hoan trở về?
Rõ ràng có thể cả đời không biết chân tướng, vậy nàng ta vĩnh viễn cũng là đích trưởng nữ tôn quý của Lâm gia. Hiện tại thì tốt rồi, nàng ta thành giả thiên kim, là trò cười cho người khác, Lâm Mai Phương không cam lòng.
Diệp Hoan bị Tô thị ôm chặt, Lâm Ngọc Đường nhìn khó chịu, đi ra ngoài trước.
Lâm Mai Phương vài lần muốn xen vào, nhưng đều bị Diệp Hoan dời đi.
Đại phòng bên này khóc thảm thiết, Lan Phương ở tam phòng lại lo lắng Diệp Hoan sẽ chịu thiệt.
Nàng ta và đường tỷ Quế Phương ngồi trong chòi nghỉ mát, trong tay cầm hai hạt dưa, nhưng lại không có tâm tư ăn, "Nhị tỷ, ngươi đoán Tứ tỷ mới tới có thể bị Tam tỷ khi dễ không?"
Thường ngày tỷ muội bọn họ ở cùng nhau, thứ tốt thì Mai Phương chọn trước, cho dù đồ trong tay bọn họ, chỉ cần Mai Phương khóc một cái, mẫu thân cũng sẽ muốn bọn họ nhường cho nàng ta.
Quế Phương lắc đầu nói không biết, "Ngay từ đầu ta cảm thấy sẽ bị khi dễ, nhưng vừa rồi gặp Tứ muội, ta lại cảm thấy nàng ta không tầm thường, cụ thể là cái gì ta cũng nói không rõ.”
Lan Phương chống đầu, thở dài nói, "Tứ tỷ tuy rằng không giống với suy nghĩ của chúng ta, nhưng Tam tỷ quá lợi hại, đến chúng ta còn không thắng được tỷ ấy lần nào. Nếu Tứ tỷ thật sự có thể đối phó được Tam tỷ thì tốt rồi, ngày thường kiêu ngạo khinh người, hôm nay thành giả tiểu thư, để ta xem tỷ ấy sau này xử trí ra sao!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Suỵt! Ngươi đừng nói lời này, đại bá nghe xong sẽ không vui." Quế Phương vội vàng nói, "Mặc kệ thế nào, đây đều là chuyện của đại phòng bọn họ, không liên quan đến chúng ta. Chúng ta chẳng qua chỉ tò mò, đại bá mẫu lúc trước vẫn muốn gả Mai Phương cho Tô gia thế giao Mạnh thế tử, hiện giờ Tứ muội xuất hiện, không biết đại bá mẫu sẽ nghĩ như thế nào.”
Lan Phương mới mười hai, hôn sự đối với nàng ta mà nói còn hơi sớm, nhưng nói đến vị Mạnh công tử kia, nàng ta lập tức hứng thú, "Mạnh đại nhân là quan chí nhất phẩm, lại là đại hồng nhân trước mặt Hoàng Thượng, Mạnh công tử năm ngoái vừa đỗ Trạng Nguyên, nếu không phải đại bá mẫu và Mạnh phu nhân là khuê trung mật hữu, lấy gia thế Lâm gia mà muốn thông gia cùng Mạnh gia, chính là đang trèo cao.”
Dừng một chút, trong mắt Lan Phương lộ ra vẻ giảo hoạt, "Lúc trước hôn sự còn chưa định ra, Tam tỷ đã khoe khoang trong lời ngoài lời, hiện tại ta muốn xem đại bá mẫu sẽ đem hôn sự này cho Tam tỷ hay là Tứ tỷ.”
Quế Phương cũng rất tò mò, chẳng qua nàng ta không giống Lan Phương đem lời trong lòng đều nói ra, mà là ở trong lòng so sánh.
Đúng lúc này, nha hoàn hầu hạ bên cạnh nói nhìn thấy Tứ cô nương.
Lan Phương lập tức quay đầu tìm người, sau khi nhìn thấy bóng lưng Tứ tỷ bèn lập tức xách váy đuổi theo.
Lúc Diệp Hoan từ sân mẫu thân đi ra, Mai Phương vốn muốn tiếp tục ở đó, nhưng Diệp Hoan nói không quen thuộc Lâm phủ, muốn Mai Phương đi cùng.
Viện của hai người ở sát bên, ra khỏi phòng Tô thị, Mai Phương không muốn ở cùng một chỗ với Diệp Hoan, vì thế tùy tiện tìm một cái cớ đi nơi khác.
Diệp Hoan nghe Lan Phương gọi nàng, sau khi dừng lại thì nở nụ cười ngọt ngào với Lan Phương: "Lan Phương muội muội, Quế Phương tỷ tỷ, xin chào.”
Nàng cười lên, ngũ quan vốn minh diễm càng thêm động lòng người, hai người Lan Phương đều không dời mắt được.
“Chào Trúc Phương tỷ tỷ." Lan Phương sau khi hoàn hồn, hoạt bát hô một câu, quay đầu nhìn trái nhìn phải mới hỏi, "Mai Phương tỷ tỷ đâu? Tỷ ấy không đi cùng tỷ sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro