Xuyên Đến Niên Đại Văn, Vợ Yêu Lão Đại Làm Giàu Mau Chóng
Chương 1
Triều Dự
2024-11-21 10:24:24
"Ầm, ầm, ầm."
Ba tiếng gõ cửa gấp gáp nổ bên tai, đánh thức người trong phòng.
Ôn Noãn đang ngủ say, mơ màng mở một bên mí mắt, còn thấy mình đang trong mơ. Thịnh Viễn không thích có người chăm sóc, khi anh ở nhà, dì giúp việc không được lên tầng ba, cũng không có chuyện bị đánh thức vào sáng sớm.
Ôn Noãn cau mày, muốn nổi giận.
"Ôn Noãn, mặt trời đã chiếu vào mông rồi, mau dậy đi." Ôn Thành đập cửa ầm ầm, thúc giục nói: "Đồ đã mua về cho em rồi, nhanh lên!"
Ôn Noãn hay cáu kỉnh khi thức dậy, lúc chưa tỉnh táo thường có vài giây không nghe rõ. Người bên ngoài líu lo nói không ngừng, tốc độ nhanh như súng máy.
Đều tại Thịnh Viễn, trời sinh thích khoe khoang, nhất định phải về quê thăm họ hàng sửa đường, làm như ai không biết anh kiếm được tiền vậy.
Bây giờ thì hay rồi, sáng sớm còn bị người ta làm ồn.
Ôn Noãn cau mày, đưa tay đẩy sang bên cạnh, không kiên nhẫn nói: "A Viễn..."
Ngón tay đẩy vào khoảng không, chạm vào toàn là sự lạnh lẽo, giọng nói cũng đột ngột dừng lại.
Ôn Noãn mở to mắt, trước mắt là hai cánh màn chống muỗi màu nhạt, từ trên cao buông xuống, từng lớp chồng lên nhau đan xen bên giường, đầu mũi thoang thoảng hương hoa trong phòng.
Không giống nhà gạch của Thịnh Viễn lắm.
Tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn tiếp tục, Ôn Thành vốn là người nóng tính, giọng điệu ai oán, mang theo ý cười.
"Ôn Noãn, em không dậy nữa là anh tặng luôn cái túi nhờ người mang về cho em đấy."
"Anh?"
Ôn Noãn ngồi bật dậy, anh trai cô không phải đã mất tích từ lâu vì không còn mặt mũi gặp người sao?
"Cô cả Ôn ngủ dậy rồi à?" Ôn Thành đứng ở cửa miệng cười, gõ cửa: "Dậy rồi thì xuống ngay đi, muốn ăn sáng với em mà thật là khó khăn."
Tiếng bước chân làm phiền theo cầu thang dần xa nhưng người ngồi trong phòng vẫn còn ngẩn người.
Bàn trang điểm màu hồng phấn dựa vào giấy dán tường đẹp, đèn thủy tinh treo bên giường, rèm cửa dày che kín cửa sổ lớn trong phòng, bố cục căn phòng quen thuộc đến mức ngón tay Ôn Noãn run rẩy.
Đây là căn nhà cô lớn lên từ nhỏ, cũng là nơi sau này bị chủ nợ dọn sạch bán đi, không bao giờ quay lại nữa.
Tim Ôn Noãn đập thình thịch, cho đến khi tầm mắt dừng lại ở cuốn lịch trên tủ đầu giường.
Ba tiếng gõ cửa gấp gáp nổ bên tai, đánh thức người trong phòng.
Ôn Noãn đang ngủ say, mơ màng mở một bên mí mắt, còn thấy mình đang trong mơ. Thịnh Viễn không thích có người chăm sóc, khi anh ở nhà, dì giúp việc không được lên tầng ba, cũng không có chuyện bị đánh thức vào sáng sớm.
Ôn Noãn cau mày, muốn nổi giận.
"Ôn Noãn, mặt trời đã chiếu vào mông rồi, mau dậy đi." Ôn Thành đập cửa ầm ầm, thúc giục nói: "Đồ đã mua về cho em rồi, nhanh lên!"
Ôn Noãn hay cáu kỉnh khi thức dậy, lúc chưa tỉnh táo thường có vài giây không nghe rõ. Người bên ngoài líu lo nói không ngừng, tốc độ nhanh như súng máy.
Đều tại Thịnh Viễn, trời sinh thích khoe khoang, nhất định phải về quê thăm họ hàng sửa đường, làm như ai không biết anh kiếm được tiền vậy.
Bây giờ thì hay rồi, sáng sớm còn bị người ta làm ồn.
Ôn Noãn cau mày, đưa tay đẩy sang bên cạnh, không kiên nhẫn nói: "A Viễn..."
Ngón tay đẩy vào khoảng không, chạm vào toàn là sự lạnh lẽo, giọng nói cũng đột ngột dừng lại.
Ôn Noãn mở to mắt, trước mắt là hai cánh màn chống muỗi màu nhạt, từ trên cao buông xuống, từng lớp chồng lên nhau đan xen bên giường, đầu mũi thoang thoảng hương hoa trong phòng.
Không giống nhà gạch của Thịnh Viễn lắm.
Tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn tiếp tục, Ôn Thành vốn là người nóng tính, giọng điệu ai oán, mang theo ý cười.
"Ôn Noãn, em không dậy nữa là anh tặng luôn cái túi nhờ người mang về cho em đấy."
"Anh?"
Ôn Noãn ngồi bật dậy, anh trai cô không phải đã mất tích từ lâu vì không còn mặt mũi gặp người sao?
"Cô cả Ôn ngủ dậy rồi à?" Ôn Thành đứng ở cửa miệng cười, gõ cửa: "Dậy rồi thì xuống ngay đi, muốn ăn sáng với em mà thật là khó khăn."
Tiếng bước chân làm phiền theo cầu thang dần xa nhưng người ngồi trong phòng vẫn còn ngẩn người.
Bàn trang điểm màu hồng phấn dựa vào giấy dán tường đẹp, đèn thủy tinh treo bên giường, rèm cửa dày che kín cửa sổ lớn trong phòng, bố cục căn phòng quen thuộc đến mức ngón tay Ôn Noãn run rẩy.
Đây là căn nhà cô lớn lên từ nhỏ, cũng là nơi sau này bị chủ nợ dọn sạch bán đi, không bao giờ quay lại nữa.
Tim Ôn Noãn đập thình thịch, cho đến khi tầm mắt dừng lại ở cuốn lịch trên tủ đầu giường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro