Xuyên Đến Niên Đại Văn, Vợ Yêu Lão Đại Làm Giàu Mau Chóng
Chương 39
Triều Dự
2024-11-21 10:24:24
Tham quan cả buổi sáng, Ôn Noãn đã gặp hết tất cả các đội trưởng công trình, vẫn không thấy người nào họ Thịnh.
Chẳng lẽ cô đã nhớ nhầm? Nhưng mười mấy năm sau mảnh đất này thực sự đã trở thành khu đắt nhất thành phố Hải Thị.
Ôn Noãn nhìn thế nào cũng thấy nơi này là một cục vàng. Chắc chắn cô phải nhúng tay vào công trường này. Không làm mới là đồ ngốc.
Cô vừa nghĩ như vậy, tên ngốc Ôn Thành đã nhìn cô, nói thẳng.
"Tiểu Noãn, công việc kinh doanh này không được, chúng ta không thể làm."
Ôn Noãn bình tĩnh: "Tại sao?"
Nhân lúc hai anh em họ Tôn đi ra ngoài, Ôn Thành nhìn trái nhìn phải rồi chỉ trích: "Em xem nơi này vừa xa vừa hẻo lánh, chưa nói đến giá cao, mà nhà thầu lại là người ngoại tỉnh, chắc chắn không phải là công việc đàng hoàng. Chúng ta bỏ đi thôi."
Ôn Noãn sợ nhất là Ôn Thành chùn bước: "Nhưng hôm qua thư ký Vương đã chuyển khoản đầu tiên rồi."
"Ồ, không sao đâu." Dù sao Ôn Thành cũng là người quản lý nhà máy, đối với những chuyện này đều có kinh nghiệm: "Vừa rồi anh đã thăm dò ý của họ, chỉ cần anh giới thiệu một vài giám đốc ngân hàng cho họ thì họ có thể trả lại một phần tiền."
"Nhưng em thấy dự án này thực sự rất tốt, hai ông chủ nói có sách mách có chứng không nói suông, trình độ xây dựng hoàn chỉnh, diện tích đất lớn. Hiện tại nhìn thì hơi xa trung tâm thành phố nhưng sau này khi tàu điện ngầm và xe buýt thông tuyến thì cũng chẳng xa nữa."
Sau này thành phố xây dựng theo chức năng phân khu, những nơi bây giờ trông hoang vắng dần dần sẽ phát triển.
Ôn Noãn cầm bản kế hoạch do thư ký Vương làm ra ám chỉ, nói như suối chảy nhưng Ôn Thành lại nghe đến đau cả đầu, đành phải khuyên nhủ.
"Tiểu Noãn, em đừng bướng bỉnh. Chúng ta đầu tư số tiền này vào nhà máy, hợp tác với người khác, mở rộng quy mô sản xuất, không phải tốt hơn sao?"
"Tốt hơn... sao?"
Nhà máy của họ chỉ bán đồ hộp, có thể phát triển được phần lớn là nhờ mối quan hệ. Các cửa hàng quốc doanh trong tỉnh lỵ có nhu cầu nhập hàng lớn, nhà họ mới thịnh vượng được mười mấy năm.
Chẳng lẽ cô đã nhớ nhầm? Nhưng mười mấy năm sau mảnh đất này thực sự đã trở thành khu đắt nhất thành phố Hải Thị.
Ôn Noãn nhìn thế nào cũng thấy nơi này là một cục vàng. Chắc chắn cô phải nhúng tay vào công trường này. Không làm mới là đồ ngốc.
Cô vừa nghĩ như vậy, tên ngốc Ôn Thành đã nhìn cô, nói thẳng.
"Tiểu Noãn, công việc kinh doanh này không được, chúng ta không thể làm."
Ôn Noãn bình tĩnh: "Tại sao?"
Nhân lúc hai anh em họ Tôn đi ra ngoài, Ôn Thành nhìn trái nhìn phải rồi chỉ trích: "Em xem nơi này vừa xa vừa hẻo lánh, chưa nói đến giá cao, mà nhà thầu lại là người ngoại tỉnh, chắc chắn không phải là công việc đàng hoàng. Chúng ta bỏ đi thôi."
Ôn Noãn sợ nhất là Ôn Thành chùn bước: "Nhưng hôm qua thư ký Vương đã chuyển khoản đầu tiên rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ồ, không sao đâu." Dù sao Ôn Thành cũng là người quản lý nhà máy, đối với những chuyện này đều có kinh nghiệm: "Vừa rồi anh đã thăm dò ý của họ, chỉ cần anh giới thiệu một vài giám đốc ngân hàng cho họ thì họ có thể trả lại một phần tiền."
"Nhưng em thấy dự án này thực sự rất tốt, hai ông chủ nói có sách mách có chứng không nói suông, trình độ xây dựng hoàn chỉnh, diện tích đất lớn. Hiện tại nhìn thì hơi xa trung tâm thành phố nhưng sau này khi tàu điện ngầm và xe buýt thông tuyến thì cũng chẳng xa nữa."
Sau này thành phố xây dựng theo chức năng phân khu, những nơi bây giờ trông hoang vắng dần dần sẽ phát triển.
Ôn Noãn cầm bản kế hoạch do thư ký Vương làm ra ám chỉ, nói như suối chảy nhưng Ôn Thành lại nghe đến đau cả đầu, đành phải khuyên nhủ.
"Tiểu Noãn, em đừng bướng bỉnh. Chúng ta đầu tư số tiền này vào nhà máy, hợp tác với người khác, mở rộng quy mô sản xuất, không phải tốt hơn sao?"
"Tốt hơn... sao?"
Nhà máy của họ chỉ bán đồ hộp, có thể phát triển được phần lớn là nhờ mối quan hệ. Các cửa hàng quốc doanh trong tỉnh lỵ có nhu cầu nhập hàng lớn, nhà họ mới thịnh vượng được mười mấy năm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro