Xuyên Đến Niên Đại Văn, Vợ Yêu Lão Đại Làm Giàu Mau Chóng
Chương 44
Triều Dự
2024-11-23 16:56:15
Ôn Noãn rất khó hẹn, lúc này Trần Nguyên cũng hơi mất bình tĩnh, căng thẳng nhìn cô.
"Vừa có bạn học cho anh hai vé, tối nay đi xem không?"
"Tối nay không được." Ôn Noãn nhìn thư ký Vương đang xách một túi nước ngọt đi tới, giọng nói càng nhỏ hơn: "Anh trai em không cho."
Trần Nguyên hiểu ý cười nói: "Không sao, chúng ta hẹn thứ sáu. Tối thứ sáu anh Thành có tiệc rượu, chúng ta lén đi."
Thư ký Vương sắp đến nơi rồi, Ôn Noãn không nói gì nữa, chỉ cúi đầu nhìn đôi dép da cừu của mình. Khuôn mặt trắng trẻo mịn màng ửng hồng, đôi mắt hạnh hơi cụp xuống, khiến Trần Nguyên ngứa ngáy khó chịu.
"Tối thứ sáu, không gặp không về."
Ôn Noãn đứng yên tại chỗ, nhìn Trần Nguyên từng bước rời đi. Một lúc sau, Trần Nguyên lại quay đầu, bất ngờ thấy Ôn Noãn vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Chắc chắn Ôn Noãn có tình cảm với hắn ta, không nỡ xa hắn ta. Trần Nguyên cười tươi, vung tay mạnh mẽ.
Ôn Noãn nhếch môi, sắc mặt không đổi, nhỏ giọng nói với thư ký Vương, không ai nghe thấy.
"Tìm vài người."
Không ai có thể khiến cô chịu ấm ức xong vẫn cười mà rời đi. Ông Phương không được, Trần Nguyên càng không được.
Sáng thứ sáu, Ôn Noãn nhận được điện thoại của Thường Duy Thực.
Lúc đó cô vẫn đang ngồi trong phòng khách xem báo cáo quý của nhà máy, Triệu Mỹ Quyên ngồi bên cạnh xem phim truyền hình.
Lúc điện thoại bàn reo lên, hai mẹ con đang xem say sưa đều giật mình.
"Alo." Ôn Noãn ở gần, tiện tay cầm máy nghe.
"Ôn tiểu thư!"
Ôn Noãn mãi mới nghe ra giọng của Thường Duy Thực: "Có chuyện gì?"
Thường Duy Thực ở đầu dây bên kia "Chậc" một tiếng.
"Làm gì mà chăm chú thế? Gọi điện thoại cho cô mà cô không nghe máy."
Điện thoại của cô ở trong phòng ngủ, Ôn Noãn liền nhìn lên tivi, không chớp mắt.
"Đang xem cái thiếu gia trong tivi không những yêu nhầm người, còn ngược đãi ân nhân cứu mạng của mình."
"... Nói linh tinh gì thế, tôi nói chuyện chính sự với cô đây." Thường Duy Thực hít sâu một hơi: "Vụ án của ông Phương đã kết thúc, chúng tôi đã chuyển lên trên rồi. Vừa nãy lãnh đạo họp, nói là sẽ khen thưởng vì các cô đã kịp thời báo án, cảm ơn các cô đã giúp chúng tôi phá được một vụ án lớn."
"Vừa có bạn học cho anh hai vé, tối nay đi xem không?"
"Tối nay không được." Ôn Noãn nhìn thư ký Vương đang xách một túi nước ngọt đi tới, giọng nói càng nhỏ hơn: "Anh trai em không cho."
Trần Nguyên hiểu ý cười nói: "Không sao, chúng ta hẹn thứ sáu. Tối thứ sáu anh Thành có tiệc rượu, chúng ta lén đi."
Thư ký Vương sắp đến nơi rồi, Ôn Noãn không nói gì nữa, chỉ cúi đầu nhìn đôi dép da cừu của mình. Khuôn mặt trắng trẻo mịn màng ửng hồng, đôi mắt hạnh hơi cụp xuống, khiến Trần Nguyên ngứa ngáy khó chịu.
"Tối thứ sáu, không gặp không về."
Ôn Noãn đứng yên tại chỗ, nhìn Trần Nguyên từng bước rời đi. Một lúc sau, Trần Nguyên lại quay đầu, bất ngờ thấy Ôn Noãn vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Chắc chắn Ôn Noãn có tình cảm với hắn ta, không nỡ xa hắn ta. Trần Nguyên cười tươi, vung tay mạnh mẽ.
Ôn Noãn nhếch môi, sắc mặt không đổi, nhỏ giọng nói với thư ký Vương, không ai nghe thấy.
"Tìm vài người."
Không ai có thể khiến cô chịu ấm ức xong vẫn cười mà rời đi. Ông Phương không được, Trần Nguyên càng không được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sáng thứ sáu, Ôn Noãn nhận được điện thoại của Thường Duy Thực.
Lúc đó cô vẫn đang ngồi trong phòng khách xem báo cáo quý của nhà máy, Triệu Mỹ Quyên ngồi bên cạnh xem phim truyền hình.
Lúc điện thoại bàn reo lên, hai mẹ con đang xem say sưa đều giật mình.
"Alo." Ôn Noãn ở gần, tiện tay cầm máy nghe.
"Ôn tiểu thư!"
Ôn Noãn mãi mới nghe ra giọng của Thường Duy Thực: "Có chuyện gì?"
Thường Duy Thực ở đầu dây bên kia "Chậc" một tiếng.
"Làm gì mà chăm chú thế? Gọi điện thoại cho cô mà cô không nghe máy."
Điện thoại của cô ở trong phòng ngủ, Ôn Noãn liền nhìn lên tivi, không chớp mắt.
"Đang xem cái thiếu gia trong tivi không những yêu nhầm người, còn ngược đãi ân nhân cứu mạng của mình."
"... Nói linh tinh gì thế, tôi nói chuyện chính sự với cô đây." Thường Duy Thực hít sâu một hơi: "Vụ án của ông Phương đã kết thúc, chúng tôi đã chuyển lên trên rồi. Vừa nãy lãnh đạo họp, nói là sẽ khen thưởng vì các cô đã kịp thời báo án, cảm ơn các cô đã giúp chúng tôi phá được một vụ án lớn."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro