Xuyên Đến Niên Đại Văn, Vợ Yêu Lão Đại Làm Giàu Mau Chóng
Chương 50
Triều Dự
2024-11-21 10:24:24
Ôn Noãn không hiểu một chữ nào, chỉ rất nhớ bộ phim truyền hình máu chó đã xem vào buổi sáng. Không biết cậu ấm trong phim có đẩy ân nhân cứu mạng của mình xuống vực thẳm hay không?
"Tiểu thư." Thư ký Vương gọi cô một tiếng.
"Hả?." Ôn Noãn ngẩng đầu cười, tầm mắt hướng đến phía trước.
Có một người đàn ông đứng ở đó, đèn đường kéo dài bóng anh in trên mặt đường xi măng, dáng người cao lớn, thẳng tắp.
Người đàn ông cúi đầu với cô, chào một tiếng:
"Cô Ôn."
Ôn Noãn đứng im không nhúc nhích, ngón tay phải khẽ đặt lên chiếc vòng tay ngọc trai Nam Dương tròn trịa, mịn màng. Đây là phần thưởng cô mua cho chính mình.
Thư ký Vương chưa từng gặp Thịnh Viễn, chỉ nhìn thoáng qua cách ăn mặc của anh, một chiếc áo phông màu xám, quần dài dính bùn, nhìn qua đã biết hắn là người làm công. Không giống người thành phố của họ lắm.
"Có chuyện gì không?"
Thịnh Viễn nhìn lại thư ký Vương, sau khi xác nhận thì đi về phía họ. Người đàn ông cao lớn vạm vỡ đi đường cũng có thể cuốn gió, cánh tay cong khuỷu mang theo sức mạnh của cơ bắp.
Trong nháy mắt, thư ký Vương đã nghiêng người chắn trước mặt Ôn Noãn, cảnh giác hét lên: "Anh muốn làm gì?"
"Trả tiền." Thịnh Viễn kẹp tờ tiền trong tay, ánh mắt nhìn thẳng vào thư ký Vương, không nhìn về phía sau: "Em trai tôi đã lấy tiền của các người, tôi đến trả lại."
Thư ký Vương nhìn thấy hai cậu bé đang ngồi trên bao tải phía sau anh, nhớ lại mình vừa nhờ hai đứa trẻ thông minh này chuyển lời, liền xua tay.
"Không cần đâu, vốn là để cho chúng mua kẹo."
"Anh cầm lấy đi." Thịnh Viễn tiến lên một bước, mạnh mẽ nhét tiền vào tay thư ký Vương, giọng nói nhạt nhẽo: "Chúng còn nhỏ, làm việc không có quy củ, không xứng đáng nhận tiền."
Sao lại không xứng đáng nhận tiền?
Thư ký Vương cảm thấy hai đứa trẻ đó, đặc biệt là cậu bé gầy gò kia vừa thông minh vừa lanh lợi, hắn ta còn thấy số tiền đưa cho ít quá.
"Anh này..." Người đàn ông nắm chặt tay, thư ký Vương buộc phải cầm tiền.
"Thư ký Trương, cầm lấy đi." Ôn Noãn nhẹ nhàng bước sang một bên, đứng dưới ánh sáng trước cửa tiệm nhỏ, mắt không rời khỏi Thịnh Viễn.
"Tiểu thư." Thư ký Vương gọi cô một tiếng.
"Hả?." Ôn Noãn ngẩng đầu cười, tầm mắt hướng đến phía trước.
Có một người đàn ông đứng ở đó, đèn đường kéo dài bóng anh in trên mặt đường xi măng, dáng người cao lớn, thẳng tắp.
Người đàn ông cúi đầu với cô, chào một tiếng:
"Cô Ôn."
Ôn Noãn đứng im không nhúc nhích, ngón tay phải khẽ đặt lên chiếc vòng tay ngọc trai Nam Dương tròn trịa, mịn màng. Đây là phần thưởng cô mua cho chính mình.
Thư ký Vương chưa từng gặp Thịnh Viễn, chỉ nhìn thoáng qua cách ăn mặc của anh, một chiếc áo phông màu xám, quần dài dính bùn, nhìn qua đã biết hắn là người làm công. Không giống người thành phố của họ lắm.
"Có chuyện gì không?"
Thịnh Viễn nhìn lại thư ký Vương, sau khi xác nhận thì đi về phía họ. Người đàn ông cao lớn vạm vỡ đi đường cũng có thể cuốn gió, cánh tay cong khuỷu mang theo sức mạnh của cơ bắp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong nháy mắt, thư ký Vương đã nghiêng người chắn trước mặt Ôn Noãn, cảnh giác hét lên: "Anh muốn làm gì?"
"Trả tiền." Thịnh Viễn kẹp tờ tiền trong tay, ánh mắt nhìn thẳng vào thư ký Vương, không nhìn về phía sau: "Em trai tôi đã lấy tiền của các người, tôi đến trả lại."
Thư ký Vương nhìn thấy hai cậu bé đang ngồi trên bao tải phía sau anh, nhớ lại mình vừa nhờ hai đứa trẻ thông minh này chuyển lời, liền xua tay.
"Không cần đâu, vốn là để cho chúng mua kẹo."
"Anh cầm lấy đi." Thịnh Viễn tiến lên một bước, mạnh mẽ nhét tiền vào tay thư ký Vương, giọng nói nhạt nhẽo: "Chúng còn nhỏ, làm việc không có quy củ, không xứng đáng nhận tiền."
Sao lại không xứng đáng nhận tiền?
Thư ký Vương cảm thấy hai đứa trẻ đó, đặc biệt là cậu bé gầy gò kia vừa thông minh vừa lanh lợi, hắn ta còn thấy số tiền đưa cho ít quá.
"Anh này..." Người đàn ông nắm chặt tay, thư ký Vương buộc phải cầm tiền.
"Thư ký Trương, cầm lấy đi." Ôn Noãn nhẹ nhàng bước sang một bên, đứng dưới ánh sáng trước cửa tiệm nhỏ, mắt không rời khỏi Thịnh Viễn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro