Sắp Đến Nơi Rồi
Hồng Cần Tô Tửu
2024-08-07 13:02:03
Lúc đến bến tàu, hai nhân viên vẫn chưa đã thèm vẫy tay chào Kim Tú Châu, cảm thấy cô vợ nhỏ này nói chuyện thật êm tai, mỗi lời khen đều hợp ý họ.
Kim Tú Châu vốn còn vui vẻ, vừa quay đầu lại thì thấy ánh mắt quan sát của Giang Minh Xuyên, không khỏi chột dạ, cũng không biết nên giải thích như thế nào, dứt khoát cúi đầu giả chết.
Nào ngờ cô vừa cúi đầu thì đối diện với đôi mắt bình tĩnh của đứa nhỏ, lại cảm thấy căng thẳng cả người.
Không biết vì sao một lớn một nhỏ này lại khiến người ta sợ hãi như vậy.
…
Mấy con thuyền đỗ trên bến tàu, có một con thuyền đã ngồi đầy người, thấy họ đến đây, người chèo thuyền nhanh chóng gọi họ, hỏi: “Có ngồi không? Ngồi thì rời bến luôn bây giờ.”
Giang Minh Xuyên bèn dẫn Kim Tú Châu lên thuyền.
Sau khi một nhà ba người ngồi xuống, người chèo thuyền bèn chống gậy chậm rãi rời bến.
Đa số những người đang ngồi chung quanh đều ra ngoài thăm người thân, mọi người trò chuyện với nhau bằng tiếng địa phương, Kim Tú Châu nghe không hiểu.
Sau khi cập bến thôn trấn, một nhà ba người lại đổi sang thuyền khác. Con thuyền này nhỏ hơn nhiều, chỉ có thể chở được bốn năm người. Giang Minh Xuyên giải thích với Kim Tú Châu một câu:
“Bên này đường thủy nhiều, ra ngoài đều ngồi thuyền, cho nên đi một chuyến rất bất tiện. Nếu muốn mua thứ gì đó thì có thể nói với người trong cung tiêu xã của bộ đội, lúc họ nhập hàng sẽ nhân tiện mang giúp cô.”
Trước kia anh chỉ có một mình nên sống sao cũng được, nhưng bây giờ thì khác, anh cần nuôi cả gia đình. Nghĩ đến đây, anh cảm thấy dường như có thêm gánh nặng trên vai, nhưng cũng khiến trái tim của anh có nơi thuộc về.
Con thuyền chạy trên mặt sông hơn nửa giờ rồi dừng lại, chỗ cập bến chỉ trải mấy lát đá đơn sơ, Giang Minh Xuyên bế đứa bé xuống trước, sau đó xoay người ôm Kim Tú Châu xuống thuyền, hai tay kẹp dưới nách của cô, nhẹ nhàng nhấc lên đã ôm cô xuống dưới.
Bây giờ Kim Tú Châu đã có thể bình tĩnh đối mặt với mọi chuyện, chỉ có điều cô vẫn hơi ngượng ngùng nên trên đường không nói chuyện.
Bên này là sơn đạo, đường rất hẹp, nhưng chắc dạo gần đây người đi đường rất nhiều, tuyết trắng và bùn lầy trộn lẫn dưới chân, hình thành một mảnh lầy lội.
Giang Minh Xuyên đi đằng trước, nói: “Sắp đến nơi rồi.”
Chẳng qua “sắp đến” mà anh nói vẫn phải đi rất lâu, khi đến nơi, sau lưng Kim Tú Châu đã đổ mồ hôi.
Chiến sĩ trẻ đứng gác trước cổng biết Giang Minh Xuyên, giơ tay kính chào anh rồi mở cổng cho họ tiến vào.
Bên ngoài không thấy gì, chờ sau khi tiến vào, Kim Tú Châu mới phát hiện cảnh vật bên trong khác hẳn. Mảnh đất bên trong rất rộng, từng dãy nhà ở được sắp xếp chỉnh tề như quân cờ trên bàn cờ, mỗi một cái cây mỗi một cọng cỏ chung quanh đều rất chỉnh chu.
Cô còn thấy một hàng người rất dài từ nơi xa đi ngang qua, miệng hô “một hai một”, khí thế hào hùng.
Giang Minh Xuyên dẫn cô đến tòa nhà người thân đằng sau, càng đi vào bên trong thì bầu không khí sinh hoạt càng đậm, thậm chí trên đường đi còn thấy mấy người phụ nữ ghé lại gần nhau trò chuyện. Thấy hai người, ánh mắt của họ đều ẩn chứa sự tò mò và quan sát.
Giang Minh Xuyên không quen họ nên không chào hỏi, trực tiếp đi đến chỗ ở của mình.
Đằng trước tòa nhà của người thân là hai dãy nhà lầu năm tầng, chẳng qua vẫn chưa xây xong, chỉ có một số người dọn vào nơi này, đằng sau là một dãy nhà trệt khá cũ. Nhà ở mà Giang Minh Xuyên nhận được là nhà cũ đằng sau, gần đến chân núi.
Kim Tú Châu vốn còn vui vẻ, vừa quay đầu lại thì thấy ánh mắt quan sát của Giang Minh Xuyên, không khỏi chột dạ, cũng không biết nên giải thích như thế nào, dứt khoát cúi đầu giả chết.
Nào ngờ cô vừa cúi đầu thì đối diện với đôi mắt bình tĩnh của đứa nhỏ, lại cảm thấy căng thẳng cả người.
Không biết vì sao một lớn một nhỏ này lại khiến người ta sợ hãi như vậy.
…
Mấy con thuyền đỗ trên bến tàu, có một con thuyền đã ngồi đầy người, thấy họ đến đây, người chèo thuyền nhanh chóng gọi họ, hỏi: “Có ngồi không? Ngồi thì rời bến luôn bây giờ.”
Giang Minh Xuyên bèn dẫn Kim Tú Châu lên thuyền.
Sau khi một nhà ba người ngồi xuống, người chèo thuyền bèn chống gậy chậm rãi rời bến.
Đa số những người đang ngồi chung quanh đều ra ngoài thăm người thân, mọi người trò chuyện với nhau bằng tiếng địa phương, Kim Tú Châu nghe không hiểu.
Sau khi cập bến thôn trấn, một nhà ba người lại đổi sang thuyền khác. Con thuyền này nhỏ hơn nhiều, chỉ có thể chở được bốn năm người. Giang Minh Xuyên giải thích với Kim Tú Châu một câu:
“Bên này đường thủy nhiều, ra ngoài đều ngồi thuyền, cho nên đi một chuyến rất bất tiện. Nếu muốn mua thứ gì đó thì có thể nói với người trong cung tiêu xã của bộ đội, lúc họ nhập hàng sẽ nhân tiện mang giúp cô.”
Trước kia anh chỉ có một mình nên sống sao cũng được, nhưng bây giờ thì khác, anh cần nuôi cả gia đình. Nghĩ đến đây, anh cảm thấy dường như có thêm gánh nặng trên vai, nhưng cũng khiến trái tim của anh có nơi thuộc về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Con thuyền chạy trên mặt sông hơn nửa giờ rồi dừng lại, chỗ cập bến chỉ trải mấy lát đá đơn sơ, Giang Minh Xuyên bế đứa bé xuống trước, sau đó xoay người ôm Kim Tú Châu xuống thuyền, hai tay kẹp dưới nách của cô, nhẹ nhàng nhấc lên đã ôm cô xuống dưới.
Bây giờ Kim Tú Châu đã có thể bình tĩnh đối mặt với mọi chuyện, chỉ có điều cô vẫn hơi ngượng ngùng nên trên đường không nói chuyện.
Bên này là sơn đạo, đường rất hẹp, nhưng chắc dạo gần đây người đi đường rất nhiều, tuyết trắng và bùn lầy trộn lẫn dưới chân, hình thành một mảnh lầy lội.
Giang Minh Xuyên đi đằng trước, nói: “Sắp đến nơi rồi.”
Chẳng qua “sắp đến” mà anh nói vẫn phải đi rất lâu, khi đến nơi, sau lưng Kim Tú Châu đã đổ mồ hôi.
Chiến sĩ trẻ đứng gác trước cổng biết Giang Minh Xuyên, giơ tay kính chào anh rồi mở cổng cho họ tiến vào.
Bên ngoài không thấy gì, chờ sau khi tiến vào, Kim Tú Châu mới phát hiện cảnh vật bên trong khác hẳn. Mảnh đất bên trong rất rộng, từng dãy nhà ở được sắp xếp chỉnh tề như quân cờ trên bàn cờ, mỗi một cái cây mỗi một cọng cỏ chung quanh đều rất chỉnh chu.
Cô còn thấy một hàng người rất dài từ nơi xa đi ngang qua, miệng hô “một hai một”, khí thế hào hùng.
Giang Minh Xuyên dẫn cô đến tòa nhà người thân đằng sau, càng đi vào bên trong thì bầu không khí sinh hoạt càng đậm, thậm chí trên đường đi còn thấy mấy người phụ nữ ghé lại gần nhau trò chuyện. Thấy hai người, ánh mắt của họ đều ẩn chứa sự tò mò và quan sát.
Giang Minh Xuyên không quen họ nên không chào hỏi, trực tiếp đi đến chỗ ở của mình.
Đằng trước tòa nhà của người thân là hai dãy nhà lầu năm tầng, chẳng qua vẫn chưa xây xong, chỉ có một số người dọn vào nơi này, đằng sau là một dãy nhà trệt khá cũ. Nhà ở mà Giang Minh Xuyên nhận được là nhà cũ đằng sau, gần đến chân núi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro