Trông Thế Này T...
Hồng Cần Tô Tửu
2024-08-07 13:02:03
Kim Tú Châu càng đi càng nản lòng, mãi đến khi thấy Giang Minh Xuyên dừng lại mở cửa, nhìn căn nhà tồi tàn xập xệ trước mắt, cô bỗng cảm thấy ánh mắt tối sầm.
Chẳng phải chị hai của “Kim Tú Châu” nói rằng cô sẽ vào thành phố sống cuộc sống giàu có à?
Trông thế này thì giàu có chỗ nào?
Thấy cô không theo kịp, Giang Minh Xuyên quay đầu nhìn cô, dường như đã nhận ra cảm xúc của cô, anh ngẫm nghĩ rồi giải thích:
“Năm kia sau khi tòa nhà người thân mới xây xong, rất nhiều người nhà đều đến đây, lúc đó tôi vẫn còn ở ký túc xá, sau này nhận nuôi Hạ Nham mới xin nhà riêng, chỉ còn lại nhà này.”
Chẳng qua ngày thường anh rất bận, đôi khi gặp phải huấn luyện thì mười ngày nửa tháng cũng không về nhà, bèn giao Hạ Nham cho nhà hàng xóm, rất ít khi ở lại nơi này, cho nên mới trông hơi lộn xộn.
Anh vốn nghĩ rằng, chờ tết năm nay về nhà cha mẹ nuôi một chuyến, nói cho họ biết chuyện mình chuẩn bị kết hôn, sau đó về nhà xác định thời gian kết hôn với người mà chị dâu giới thiệu, sáu tháng cuối năm sau, có lẽ tòa nhà người thân cũng được xây dựng xong, họ có thể trực tiếp dọn vào đó.
Chẳng qua anh không ngờ lần này sẽ xảy ra sự cố ngoài ý muốn, bên phía chị dâu cũng phải đi nói xin lỗi.
Có điều, nếu anh đã hứa sẽ cưới Kim Tú Châu thì anh nhất định sẽ làm được.
Giang Minh Xuyên kêu Kim Tú Châu và đứa con nghỉ ngơi một lát, còn anh thì cầm cây chổi trước cửa bắt đầu quét dọn vệ sinh.
…
Trong sân căn nhà bên cạnh.
Tiền Ngọc Phượng bưng một rổ rau vội và vào sân, thấy mẹ chồng đang nhặt rau trước cửa, cô ta vội hỏi: “Mẹ, con nghe nói tiểu đoàn trưởng Giang dẫn theo một người phụ nữ và một đứa bé về đây, trông dáng vẻ không giống quan hệ bình thường.”
Nhà mẹ đẻ của cô ta ở thôn làng gần đây, bình thường đi lại nhiều, mùa đông rau dưa đắt tiền, cô ta càng chịu khó về nhà mẹ đẻ, hầu như cứ cách hai ngày sẽ về nhà mẹ để lấy ít đồ vật.
Em dâu của cô ta cũng sẽ không nói gì, dù sao thì chồng cô ta phát trợ cấp, cô ta sẽ mang một ít về nhà mẹ đẻ.
Ban đầu cô ta còn cảm thấy dạo này nhàm chán, mấy cô vợ lính thân thiết với cô ta đều về nhà ăn tết, không có ai trò chuyện cùng, nào ngờ trên đường về nhã đã bị người ta kéo lại nói chuyện này.
Chồng của cô ta là anh em chí cốt với Giang Minh Xuyên, bình thường qua lại chặt chẽ với nhau, thế nên mọi người đều đến hỏi cô ta.
Cô ta nào biết chuyện này là thế nào, thậm chí còn chưa thấy hình dáng của người kia ra sao. Chẳng phải Giang Minh Xuyên được vợ của đoàn trưởng giới thiệu đối tượng à? Cô ta còn từng gặp người kia hai lần, ngoại hình rất xinh đẹp.
Nghe vậy, thím Ngô nhíu mày, cảm thấy cô ta lấc ca lấc cấc: “Đừng nói lung tung, tiểu đoàn trưởng Giang chính trực cỡ nào, sao có thể làm chuyện xằng bậy được? Chắc chắn là có nguyên nhân.”
Tiền Ngọc Phượng mặc kệ: “Có nguyên nhân gì chứ? Dẫn cả người ta về nhà luôn rồi còn gì.”
Thím Ngô nghi ngờ nhìn cô ta, nếu thật sự dẫn người kia về nhà thì đúng là không ổn, thời buổi này có ai dám làm chuyện như vậy?
Không sợ bị nước miếng dìm chết chắc? Bà ấy ngẫm nghĩ rồi cẩn thận hỏi: “Có phải con nhìn nhầm không? Hay là cậu ấy dẫn đối tượng xem mắt về nhà? Hai người bọn họ đã gần như thành công rồi, về nhà ăn bữa cơm thì có gì ghê gớm.”
Chẳng phải chị hai của “Kim Tú Châu” nói rằng cô sẽ vào thành phố sống cuộc sống giàu có à?
Trông thế này thì giàu có chỗ nào?
Thấy cô không theo kịp, Giang Minh Xuyên quay đầu nhìn cô, dường như đã nhận ra cảm xúc của cô, anh ngẫm nghĩ rồi giải thích:
“Năm kia sau khi tòa nhà người thân mới xây xong, rất nhiều người nhà đều đến đây, lúc đó tôi vẫn còn ở ký túc xá, sau này nhận nuôi Hạ Nham mới xin nhà riêng, chỉ còn lại nhà này.”
Chẳng qua ngày thường anh rất bận, đôi khi gặp phải huấn luyện thì mười ngày nửa tháng cũng không về nhà, bèn giao Hạ Nham cho nhà hàng xóm, rất ít khi ở lại nơi này, cho nên mới trông hơi lộn xộn.
Anh vốn nghĩ rằng, chờ tết năm nay về nhà cha mẹ nuôi một chuyến, nói cho họ biết chuyện mình chuẩn bị kết hôn, sau đó về nhà xác định thời gian kết hôn với người mà chị dâu giới thiệu, sáu tháng cuối năm sau, có lẽ tòa nhà người thân cũng được xây dựng xong, họ có thể trực tiếp dọn vào đó.
Chẳng qua anh không ngờ lần này sẽ xảy ra sự cố ngoài ý muốn, bên phía chị dâu cũng phải đi nói xin lỗi.
Có điều, nếu anh đã hứa sẽ cưới Kim Tú Châu thì anh nhất định sẽ làm được.
Giang Minh Xuyên kêu Kim Tú Châu và đứa con nghỉ ngơi một lát, còn anh thì cầm cây chổi trước cửa bắt đầu quét dọn vệ sinh.
…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong sân căn nhà bên cạnh.
Tiền Ngọc Phượng bưng một rổ rau vội và vào sân, thấy mẹ chồng đang nhặt rau trước cửa, cô ta vội hỏi: “Mẹ, con nghe nói tiểu đoàn trưởng Giang dẫn theo một người phụ nữ và một đứa bé về đây, trông dáng vẻ không giống quan hệ bình thường.”
Nhà mẹ đẻ của cô ta ở thôn làng gần đây, bình thường đi lại nhiều, mùa đông rau dưa đắt tiền, cô ta càng chịu khó về nhà mẹ đẻ, hầu như cứ cách hai ngày sẽ về nhà mẹ để lấy ít đồ vật.
Em dâu của cô ta cũng sẽ không nói gì, dù sao thì chồng cô ta phát trợ cấp, cô ta sẽ mang một ít về nhà mẹ đẻ.
Ban đầu cô ta còn cảm thấy dạo này nhàm chán, mấy cô vợ lính thân thiết với cô ta đều về nhà ăn tết, không có ai trò chuyện cùng, nào ngờ trên đường về nhã đã bị người ta kéo lại nói chuyện này.
Chồng của cô ta là anh em chí cốt với Giang Minh Xuyên, bình thường qua lại chặt chẽ với nhau, thế nên mọi người đều đến hỏi cô ta.
Cô ta nào biết chuyện này là thế nào, thậm chí còn chưa thấy hình dáng của người kia ra sao. Chẳng phải Giang Minh Xuyên được vợ của đoàn trưởng giới thiệu đối tượng à? Cô ta còn từng gặp người kia hai lần, ngoại hình rất xinh đẹp.
Nghe vậy, thím Ngô nhíu mày, cảm thấy cô ta lấc ca lấc cấc: “Đừng nói lung tung, tiểu đoàn trưởng Giang chính trực cỡ nào, sao có thể làm chuyện xằng bậy được? Chắc chắn là có nguyên nhân.”
Tiền Ngọc Phượng mặc kệ: “Có nguyên nhân gì chứ? Dẫn cả người ta về nhà luôn rồi còn gì.”
Thím Ngô nghi ngờ nhìn cô ta, nếu thật sự dẫn người kia về nhà thì đúng là không ổn, thời buổi này có ai dám làm chuyện như vậy?
Không sợ bị nước miếng dìm chết chắc? Bà ấy ngẫm nghĩ rồi cẩn thận hỏi: “Có phải con nhìn nhầm không? Hay là cậu ấy dẫn đối tượng xem mắt về nhà? Hai người bọn họ đã gần như thành công rồi, về nhà ăn bữa cơm thì có gì ghê gớm.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro