Lần Đầu Ngủ Riê...
Hồng Cần Tô Tửu
2024-08-07 13:02:03
Giang Minh Xuyên hỏi cậu bé ngày đầu tiên đi học thế nào?
Vẻ mặt Hạ Nham hơi chần chờ: “Con đi học trễ hơn các bạn nửa học kỳ nên có một số kiến thức không theo kịp.”
Giang Minh Xuyên hỏi: “Kiến thức nào?”
Hạ Nham ngẩng đầu nhìn anh: “Ghép vần, cả đếm số nữa. Các bạn đều có thể đếm đến một trăm, thấy ghép vần cũng biết đó là chữ gì.”
Giang Minh Xuyên nói: “Ăn cơm trước đã, buổi tối cha dạy con.”
Cơm nước xong, Giang Minh Xuyên bèn lấy giấy bút viết ghép vần và con số, dạy từng cái một, Hạ Nham ngồi bên cạnh nghiêm túc học bài. Kim Tú Châu cúi đầu may quần áo, thi thoảng sẽ thò đầu nhìn xem, đồng thời nhỏ giọng đọc theo.
Dưới ánh đèn êm dịu, khuôn mặt của mỗi người đều tỏa sáng.
Phó Yến Yến nằm trên bàn, một tay chống cằm, một tay cầm hổ bông mà Kim Tú Châu làm cho mình, thi thoảng ngẩng đầu nhìn mọi người, đôi mắt tĩnh lặng hiện lên một chút ánh sáng.
Ban đêm, sau khi hai đứa bé đi ngủ, Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên về phòng nằm trên giường, đây là lần đầu tiên hai người cùng chung chăn gối với nhau.
Dường như cả hai đều hơi hồi hộp, không thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Kim Tú Châu kéo chăn lên thật cao, trái tim đập thình thịch, kìm lòng không đậu suy nghĩ rất nhiều hình ảnh.
Ngẫm nghĩ một lát, cả người cô trở nên nóng ran, đôi mắt mở to nhìn nóc phòng đen tuyền, lẳng lặng chờ đợi điều gì đó.
Chẳng qua, chờ mãi mà không thấy bên cạnh có động tĩnh gì, Kim Tú Châu cắn môi, xoay người nhìn bên cạnh thì thấy người đàn ông nằm yên đó không nhúc nhích như khúc gỗ.
Nghĩ đến một đứa bé của riêng mình, cô do dự một lát rồi chủ động vươn tay sang bên cạnh, vừa chạm vào thì người đàn ông nhất thời cứng đờ, cả người trở nên căng thẳng.
Thấy anh vẫn không nhúc nhích, Kim Tú Châu dứt khoát xê dịch sang chỗ anh, sau đó đè lên người anh, hôn lên vành tai nóng bỏng của anh.
…
Sáng sớm, trời còn chưa sáng, Giang Minh Xuyên đã tỉnh dậy. Anh cũng không biết bây giờ là giờ nào, do dự có nên rời giường hay không. Nào ngờ anh vừa nhẹ nhàng nhúc nhích thì tiếng rầm rì bất mãn vang lên bên cạnh, khiến động tác của anh cứng đờ, toàn bộ ký ức đều ùa vào đầu.
Hơi ấm từ hai thân thể kề sát bên nhau khiến anh hơi ngộp thở, anh không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, trong gian phòng yên ắng chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của đối phương.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, có vẻ như giữ nguyên một tư thế thì quá mệt mỏi, cô chủ động trở mình quay lưng về phía anh, lúc này mới khiến anh có không gian để thở dốc.
Giang Minh Xuyên giơ tay gác lên mắt mình, trong đầu suy nghĩ đủ mọi thứ lộn xộn, cuối cùng nhớ lại chuyện đêm qua.
Gò má của anh nóng ran, nhanh chóng áp chế cảm giác xôn xao trong lòng, anh ngồi dậy từ trên giường, rón rén mặc quần áo.
Chờ Kim Tú Châu ngủ no giấc tỉnh dậy thì Giang Minh Xuyên đã ra ngoài, bữa sáng đang được hâm trong nồi, Hạ Nham đã ăn cơm xong đi học, chỉ có con gái út đang ngồi bên chậu than chơi một mình, thấy cô tỉnh dậy thì ngẩng đầu nhìn cô.
Kim Tú Châu chậm chạp rời giường, lúc đứng dậy không khỏi dùng tay đỡ eo, miệng khẽ “shhh” một tiếng.
Không biết nghĩ đến chuyện gì, gò má của cô đỏ bừng, thầm mắng một câu: “Giả đứng đắn.”
Cô âm thầm chậc lưỡi, chẳng lẽ đây là đàn ông chân chính? Trước kia cô thấy tư thế đi đường mất tự nhiên của mấy cô vợ mới cưới sau đêm tân hôn, người ngoài trêu ghẹo họ, cô chỉ nghĩ là trò đùa, bây giờ mới biết thì ra là vì lão Hầu gia vô dụng.
Vẻ mặt Hạ Nham hơi chần chờ: “Con đi học trễ hơn các bạn nửa học kỳ nên có một số kiến thức không theo kịp.”
Giang Minh Xuyên hỏi: “Kiến thức nào?”
Hạ Nham ngẩng đầu nhìn anh: “Ghép vần, cả đếm số nữa. Các bạn đều có thể đếm đến một trăm, thấy ghép vần cũng biết đó là chữ gì.”
Giang Minh Xuyên nói: “Ăn cơm trước đã, buổi tối cha dạy con.”
Cơm nước xong, Giang Minh Xuyên bèn lấy giấy bút viết ghép vần và con số, dạy từng cái một, Hạ Nham ngồi bên cạnh nghiêm túc học bài. Kim Tú Châu cúi đầu may quần áo, thi thoảng sẽ thò đầu nhìn xem, đồng thời nhỏ giọng đọc theo.
Dưới ánh đèn êm dịu, khuôn mặt của mỗi người đều tỏa sáng.
Phó Yến Yến nằm trên bàn, một tay chống cằm, một tay cầm hổ bông mà Kim Tú Châu làm cho mình, thi thoảng ngẩng đầu nhìn mọi người, đôi mắt tĩnh lặng hiện lên một chút ánh sáng.
Ban đêm, sau khi hai đứa bé đi ngủ, Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên về phòng nằm trên giường, đây là lần đầu tiên hai người cùng chung chăn gối với nhau.
Dường như cả hai đều hơi hồi hộp, không thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Kim Tú Châu kéo chăn lên thật cao, trái tim đập thình thịch, kìm lòng không đậu suy nghĩ rất nhiều hình ảnh.
Ngẫm nghĩ một lát, cả người cô trở nên nóng ran, đôi mắt mở to nhìn nóc phòng đen tuyền, lẳng lặng chờ đợi điều gì đó.
Chẳng qua, chờ mãi mà không thấy bên cạnh có động tĩnh gì, Kim Tú Châu cắn môi, xoay người nhìn bên cạnh thì thấy người đàn ông nằm yên đó không nhúc nhích như khúc gỗ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ đến một đứa bé của riêng mình, cô do dự một lát rồi chủ động vươn tay sang bên cạnh, vừa chạm vào thì người đàn ông nhất thời cứng đờ, cả người trở nên căng thẳng.
Thấy anh vẫn không nhúc nhích, Kim Tú Châu dứt khoát xê dịch sang chỗ anh, sau đó đè lên người anh, hôn lên vành tai nóng bỏng của anh.
…
Sáng sớm, trời còn chưa sáng, Giang Minh Xuyên đã tỉnh dậy. Anh cũng không biết bây giờ là giờ nào, do dự có nên rời giường hay không. Nào ngờ anh vừa nhẹ nhàng nhúc nhích thì tiếng rầm rì bất mãn vang lên bên cạnh, khiến động tác của anh cứng đờ, toàn bộ ký ức đều ùa vào đầu.
Hơi ấm từ hai thân thể kề sát bên nhau khiến anh hơi ngộp thở, anh không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, trong gian phòng yên ắng chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của đối phương.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, có vẻ như giữ nguyên một tư thế thì quá mệt mỏi, cô chủ động trở mình quay lưng về phía anh, lúc này mới khiến anh có không gian để thở dốc.
Giang Minh Xuyên giơ tay gác lên mắt mình, trong đầu suy nghĩ đủ mọi thứ lộn xộn, cuối cùng nhớ lại chuyện đêm qua.
Gò má của anh nóng ran, nhanh chóng áp chế cảm giác xôn xao trong lòng, anh ngồi dậy từ trên giường, rón rén mặc quần áo.
Chờ Kim Tú Châu ngủ no giấc tỉnh dậy thì Giang Minh Xuyên đã ra ngoài, bữa sáng đang được hâm trong nồi, Hạ Nham đã ăn cơm xong đi học, chỉ có con gái út đang ngồi bên chậu than chơi một mình, thấy cô tỉnh dậy thì ngẩng đầu nhìn cô.
Kim Tú Châu chậm chạp rời giường, lúc đứng dậy không khỏi dùng tay đỡ eo, miệng khẽ “shhh” một tiếng.
Không biết nghĩ đến chuyện gì, gò má của cô đỏ bừng, thầm mắng một câu: “Giả đứng đắn.”
Cô âm thầm chậc lưỡi, chẳng lẽ đây là đàn ông chân chính? Trước kia cô thấy tư thế đi đường mất tự nhiên của mấy cô vợ mới cưới sau đêm tân hôn, người ngoài trêu ghẹo họ, cô chỉ nghĩ là trò đùa, bây giờ mới biết thì ra là vì lão Hầu gia vô dụng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro