Vận Mệnh Của Mọ...
Hồng Cần Tô Tửu
2024-08-07 13:02:03
Lơ đãng đối diện với ánh mắt tò mò của con gái, Kim Tú Châu hơi ngượng ngùng, bèn nói sang chuyện khác: “Con ăn cơm chưa?”
Phó Yến Yến ngoan ngoãn gật đầu, sau đó cúi đầu tiếp tục chơi hổ bông trong tay. Cô bé không phải là con nít, tất nhiên biết rõ sự khác thường của Kim Tú Châu là vì sao.
Chẳng qua, cô bé không nhịn được nhíu mày, cô nhớ kiếp trước cha Giang và Kim Tú Châu vẫn ngủ riêng, sao lần này lại khác?
Chẳng lẽ là vì cô trùng sinh? Hay là…
Cô bé chợt nhớ hồi biến thành ma, mình cứ đi theo bên cạnh Kim Tú Châu, có một lần cô nghe thấy hai cô gái trẻ tuổi đang thảo luận chuyện xuyên việt rồi không gian song song gì đó trong hành lang bệnh viện, cô bé biết đời sau có rất nhiều người thích đọc tiểu thuyết xuyên không, một trong hai cô gái kiên định cho rằng có không gian song song.
Chẳng lẽ không phải mình quay về quá khứ, mà xuyên đến không gian song song? Vậy thì có thể giải thích tại sao mình cảm thấy có những chỗ Kim Tú Châu khác hẳn kiếp trước.
Vậy thì có phải điều đó đồng nghĩa với kiếp này, vận mệnh của mọi người sẽ được thay đổi không?
Không hiểu sao, Phó Yến Yến lại nảy sinh xúc động muốn làm chút gì đó.
Bệnh trầm cảm tra tấn cô bé rất nhiều năm, cho dù biết mình đã quay về quá khứ, cô bé cũng không có hứng thú làm bất cứ thứ gì, suốt ngày cứ được chăng hay chớ, chứng kiến mọi chuyện xảy ra chung quanh với thái độ như người ngoài cuộc.
Nhưng thời khắc này, cô bé không muốn tiếp tục như vậy nữa.
Kim Tú Châu không biết suy nghĩ trong lòng con gái. Hôm nay là tết Nguyên tiêu, buổi sáng ăn cơm xong, cô dẫn Phó Yến Yến sang nhà hàng xóm, hỏi thăm nhà họ Ngô sẽ ăn tết như thế nào.
Hôm nay, thím Ngô cũng ở nhà, Tiền Ngọc Phượng đang định mang gạo nếp về nhà mẹ đẻ để xay, thấy Kim Tú Châu đến đây, cô ta bèn nói nhà mình sẽ làm bánh trôi, hỏi cô có muốn đi theo cô ta xuống thôn không.
Kim Tú Châu thầm nghĩ dù sao hôm nay cũng không có việc gì để làm, bèn dứt khoát đi theo cô ta, thế nên cô cũng về nhà lấy một ít gạo nếp hạt vừng. Đây là mấy thứ mà hôm qua Giang Minh Xuyên mua về chung với đống nguyên liệu nấu ăn nấu tiệc hôm qua.
Phó Yến Yến còn quá nhỏ, không tiện dẫn theo cô bé đi bộ, bèn để cô bé ở lại nhà họ Ngô, nhờ thím Ngô trông giúp.
Kim Tú Châu dặn dò: “Buổi trưa mẹ sẽ về, con ngoan ngoãn ở đây chơi với chị Đại Nha, bà nội Ngô. Mẹ về sẽ nấu đồ ăn ngon cho con.”
Phó Yến Yến gật đầu.
Trước khi ra ngoài, Tiền Ngọc Phượng còn khen con gái cô ngoan ngoãn hiểu chuyện. Kim Tú Châu cười nói: “Đúng là con bé rất ngoan, hầu như không cần khiến em bận tâm.”
Khoảng cách xa nên Phó Yến Yến không thể nghe được hai người đang nói gì. Cô bé thầm nghĩ, có phải cha mẹ trên đời này đều thích khen con nhà người ta, chê con nhà mình kém cỏi không nhỉ? Kim Tú Châu kiếp trước là như vậy, thím Tiền cũng vậy.
Thím Ngô lớn tuổi, chẳng mấy chốc đã gật gù buồn ngủ bên cạnh chậu than. Thấy thế, Đại Nha xê dịch lại gần Phó Yến Yến, sau đó thì thầm: “Chị nghe nói anh trai em cũng được đi học rồi hả?”
Phó Yến Yến quay sang nhìn Đại Nha, chậm nửa nhịp mới chợt hiểu, Đại Nha đang hỏi Hạ Nham.
Cô bé không có ấn tượng gì với Đại Nha, trong đầu cô bé chỉ có ký ức lúc sống trong nhà lầu, lúc ấy hai nhà không ở gần nhau, Kim Tú Châu cũng không thích giao thiệp với thím Tiền.
Tuy nhiên nơi này có rất nhiều bé gái không được đi học như Đại Nha, cô có thể đi học cũng là nhờ cha Giang, cũng vì Kim Tú Châu thích đua đòi với người khác.
Phó Yến Yến ngoan ngoãn gật đầu, sau đó cúi đầu tiếp tục chơi hổ bông trong tay. Cô bé không phải là con nít, tất nhiên biết rõ sự khác thường của Kim Tú Châu là vì sao.
Chẳng qua, cô bé không nhịn được nhíu mày, cô nhớ kiếp trước cha Giang và Kim Tú Châu vẫn ngủ riêng, sao lần này lại khác?
Chẳng lẽ là vì cô trùng sinh? Hay là…
Cô bé chợt nhớ hồi biến thành ma, mình cứ đi theo bên cạnh Kim Tú Châu, có một lần cô nghe thấy hai cô gái trẻ tuổi đang thảo luận chuyện xuyên việt rồi không gian song song gì đó trong hành lang bệnh viện, cô bé biết đời sau có rất nhiều người thích đọc tiểu thuyết xuyên không, một trong hai cô gái kiên định cho rằng có không gian song song.
Chẳng lẽ không phải mình quay về quá khứ, mà xuyên đến không gian song song? Vậy thì có thể giải thích tại sao mình cảm thấy có những chỗ Kim Tú Châu khác hẳn kiếp trước.
Vậy thì có phải điều đó đồng nghĩa với kiếp này, vận mệnh của mọi người sẽ được thay đổi không?
Không hiểu sao, Phó Yến Yến lại nảy sinh xúc động muốn làm chút gì đó.
Bệnh trầm cảm tra tấn cô bé rất nhiều năm, cho dù biết mình đã quay về quá khứ, cô bé cũng không có hứng thú làm bất cứ thứ gì, suốt ngày cứ được chăng hay chớ, chứng kiến mọi chuyện xảy ra chung quanh với thái độ như người ngoài cuộc.
Nhưng thời khắc này, cô bé không muốn tiếp tục như vậy nữa.
Kim Tú Châu không biết suy nghĩ trong lòng con gái. Hôm nay là tết Nguyên tiêu, buổi sáng ăn cơm xong, cô dẫn Phó Yến Yến sang nhà hàng xóm, hỏi thăm nhà họ Ngô sẽ ăn tết như thế nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôm nay, thím Ngô cũng ở nhà, Tiền Ngọc Phượng đang định mang gạo nếp về nhà mẹ đẻ để xay, thấy Kim Tú Châu đến đây, cô ta bèn nói nhà mình sẽ làm bánh trôi, hỏi cô có muốn đi theo cô ta xuống thôn không.
Kim Tú Châu thầm nghĩ dù sao hôm nay cũng không có việc gì để làm, bèn dứt khoát đi theo cô ta, thế nên cô cũng về nhà lấy một ít gạo nếp hạt vừng. Đây là mấy thứ mà hôm qua Giang Minh Xuyên mua về chung với đống nguyên liệu nấu ăn nấu tiệc hôm qua.
Phó Yến Yến còn quá nhỏ, không tiện dẫn theo cô bé đi bộ, bèn để cô bé ở lại nhà họ Ngô, nhờ thím Ngô trông giúp.
Kim Tú Châu dặn dò: “Buổi trưa mẹ sẽ về, con ngoan ngoãn ở đây chơi với chị Đại Nha, bà nội Ngô. Mẹ về sẽ nấu đồ ăn ngon cho con.”
Phó Yến Yến gật đầu.
Trước khi ra ngoài, Tiền Ngọc Phượng còn khen con gái cô ngoan ngoãn hiểu chuyện. Kim Tú Châu cười nói: “Đúng là con bé rất ngoan, hầu như không cần khiến em bận tâm.”
Khoảng cách xa nên Phó Yến Yến không thể nghe được hai người đang nói gì. Cô bé thầm nghĩ, có phải cha mẹ trên đời này đều thích khen con nhà người ta, chê con nhà mình kém cỏi không nhỉ? Kim Tú Châu kiếp trước là như vậy, thím Tiền cũng vậy.
Thím Ngô lớn tuổi, chẳng mấy chốc đã gật gù buồn ngủ bên cạnh chậu than. Thấy thế, Đại Nha xê dịch lại gần Phó Yến Yến, sau đó thì thầm: “Chị nghe nói anh trai em cũng được đi học rồi hả?”
Phó Yến Yến quay sang nhìn Đại Nha, chậm nửa nhịp mới chợt hiểu, Đại Nha đang hỏi Hạ Nham.
Cô bé không có ấn tượng gì với Đại Nha, trong đầu cô bé chỉ có ký ức lúc sống trong nhà lầu, lúc ấy hai nhà không ở gần nhau, Kim Tú Châu cũng không thích giao thiệp với thím Tiền.
Tuy nhiên nơi này có rất nhiều bé gái không được đi học như Đại Nha, cô có thể đi học cũng là nhờ cha Giang, cũng vì Kim Tú Châu thích đua đòi với người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro