Xuyên Đến Thập Niên 60: Lén Lút Làm Ruộng Và Kiếm Thật Nhiều Tiền
Cãi Nhau Vì Sọt...
Dư Nhiên Tự Ngã
2024-08-30 20:27:34
“Nó không có tay chân sao?” Mã Mỹ Hoa thấy chồng không tức giận, cũng không thấy chột dạ.
Lúc này bà ta càng nghĩ càng cảm thấy mình có lý, cả ngày nay không gặp, ai quan tâm nó có đói hay không chứ.
Mã Mai Hoa đã chuẩn bị tinh thần, liền cất cái sọt trong tay đi như bảo bối.
Nhưng một bàn tay đột nhiên vươn ra nắm lấy mép sọt.
"Mang đồ của tôi đi đâu vậy, còn không nấu cơm cho tôi, mà lấy đồ của tôi nhanh nhẹn đấy, tôi nói cho mà biết, bà dựa vào cái gì.”
"Muốn ăn thì tự đi mà nấu, ai cản mày chứ?" Mã Mai Hoa cũng càn quấy, dù sao đồ cũng tới tay rồi, đừng hòng muốn bà ta nhường.
Loại hạt dẻ gần đây tương đối nhiều, Cung Tiêu Xã chỉ thu mua 2 hào một cân, lê là 5 hào, sọt này ít nhất phải hơn 20 cân, nhất định bán được nhiều tiền nha!
Còn có con trai bà ta bên cạnh đang nhìn chằm chằm đầy trông mong, tí chừa một ít cho co trai ăn thử, còn phải gửi về một chút cho nhà mẹ đẻ nữa, Mã Mai Hoa ở trong lòng đã phân chia xong số trái cây này.
“Nếu bà nói như vậy, số trái cây này dù có ném đi tôi cũng không cho bà” Từ Hi lạnh lùng nói, khiến Mã Mai Hoa cảm thấy căng thẳng.
Số lê này bà ta đã an bài xong các nơi đến, sao có thể buông tay.
Nghĩ đến hôm qua con nha đầu thúi này cầm dao phay đầy tàn nhẫn.
Bà ta dịu giọng, trấn an nói: “Được được được, để mẹ đi nấu cơm cho con. Chúng ta là một gia đình, sao có thể bỏ đói con được. Đồ của con cứ để mẹ bảo quản trước, không phải cuối cùng cũng rơi vào miệng con sao.”
“Cũng không chắc, rơi vào mồm ai đó, chứ không nhất định rơi vào mồm tôi.”
Có lẽ không dỗ được cô nên Mã Mai Hoa cũng từ bỏ đóng vai từ mẫu, mà trở nên hung hãn:
"Trong cái nhà này còn có quy củ hay không, đồ trong nhà này đều do tao định đoạt, nào đến lượt con ranh mày lắm miệng quyết.”
"Muốn ăn thì tự đi mà nấu, không ăn liền cút ra xa tao một chút, ai bảo mày kiêu ngạo như vậy." Nói xong, còn có chút ý tứ nhìn cha Lâm.
"Đất nước mới giải phóng được bao lâu, mà bà ở đây dám nói quy củ với tôi, tôi lại không phải con ở nhà bà, bây giờ là thời đại mọi người đều bình đẳng, bà nói như vậy, cẩn thận bị người ở Uỷ ban Cách mạng lôi đi.” ai mà chẳng biết nói suông.
Mã Mai Hoa không biết đang nghĩ đến cái gì, sắc mặt thay đổi, lập tức ngậm miệng.
Từ Hi đi đường núi một ngày, lúc này vừa đói vừa mệt, cũng không muốn nói nhiều, trực tiếp đưa ra yêu cầu: “Bà đi nấu cơm cho tôi, thuận tiện đun chút nước, mấy thứ này sẽ phân cho bà một nửa.”
Lúc này bà ta càng nghĩ càng cảm thấy mình có lý, cả ngày nay không gặp, ai quan tâm nó có đói hay không chứ.
Mã Mai Hoa đã chuẩn bị tinh thần, liền cất cái sọt trong tay đi như bảo bối.
Nhưng một bàn tay đột nhiên vươn ra nắm lấy mép sọt.
"Mang đồ của tôi đi đâu vậy, còn không nấu cơm cho tôi, mà lấy đồ của tôi nhanh nhẹn đấy, tôi nói cho mà biết, bà dựa vào cái gì.”
"Muốn ăn thì tự đi mà nấu, ai cản mày chứ?" Mã Mai Hoa cũng càn quấy, dù sao đồ cũng tới tay rồi, đừng hòng muốn bà ta nhường.
Loại hạt dẻ gần đây tương đối nhiều, Cung Tiêu Xã chỉ thu mua 2 hào một cân, lê là 5 hào, sọt này ít nhất phải hơn 20 cân, nhất định bán được nhiều tiền nha!
Còn có con trai bà ta bên cạnh đang nhìn chằm chằm đầy trông mong, tí chừa một ít cho co trai ăn thử, còn phải gửi về một chút cho nhà mẹ đẻ nữa, Mã Mai Hoa ở trong lòng đã phân chia xong số trái cây này.
“Nếu bà nói như vậy, số trái cây này dù có ném đi tôi cũng không cho bà” Từ Hi lạnh lùng nói, khiến Mã Mai Hoa cảm thấy căng thẳng.
Số lê này bà ta đã an bài xong các nơi đến, sao có thể buông tay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ đến hôm qua con nha đầu thúi này cầm dao phay đầy tàn nhẫn.
Bà ta dịu giọng, trấn an nói: “Được được được, để mẹ đi nấu cơm cho con. Chúng ta là một gia đình, sao có thể bỏ đói con được. Đồ của con cứ để mẹ bảo quản trước, không phải cuối cùng cũng rơi vào miệng con sao.”
“Cũng không chắc, rơi vào mồm ai đó, chứ không nhất định rơi vào mồm tôi.”
Có lẽ không dỗ được cô nên Mã Mai Hoa cũng từ bỏ đóng vai từ mẫu, mà trở nên hung hãn:
"Trong cái nhà này còn có quy củ hay không, đồ trong nhà này đều do tao định đoạt, nào đến lượt con ranh mày lắm miệng quyết.”
"Muốn ăn thì tự đi mà nấu, không ăn liền cút ra xa tao một chút, ai bảo mày kiêu ngạo như vậy." Nói xong, còn có chút ý tứ nhìn cha Lâm.
"Đất nước mới giải phóng được bao lâu, mà bà ở đây dám nói quy củ với tôi, tôi lại không phải con ở nhà bà, bây giờ là thời đại mọi người đều bình đẳng, bà nói như vậy, cẩn thận bị người ở Uỷ ban Cách mạng lôi đi.” ai mà chẳng biết nói suông.
Mã Mai Hoa không biết đang nghĩ đến cái gì, sắc mặt thay đổi, lập tức ngậm miệng.
Từ Hi đi đường núi một ngày, lúc này vừa đói vừa mệt, cũng không muốn nói nhiều, trực tiếp đưa ra yêu cầu: “Bà đi nấu cơm cho tôi, thuận tiện đun chút nước, mấy thứ này sẽ phân cho bà một nửa.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro