Xuyên Đến Thập Niên 60: Lén Lút Làm Ruộng Và Kiếm Thật Nhiều Tiền
Xuyên Không (1)
Dư Nhiên Tự Ngã
2024-08-30 20:27:34
Từ Hi đau đớn tỉnh lại.
Cảm giác phần eo mình bị véo xoay 180 độ, móng tay cắm sâu vào thịt.
Cơn đau nhói đột ngột đánh thức cô trong khi đầu óc vẫn còn mơ hồ.
Khi mở mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt gầy gò, da vàng như nến, những nếp nhăn ở đuôi mắt phác hoạ ra dấu vết năm tháng.
Có lẽ là bởi vì Từ Hi đột nhiên mở mắt ra, bà ta dừng lại, nhanh chóng thu tay ở bên eo lại, cơn đau vẫn còn đó, tiếng chửi rủa vang lên:
"Con khốn này, chúng ta đi làm về rồi mà mày vẫn còn ngủ, cơm chưa nấu, quần áo chưa giặt, chỉ ngủ, chỉ biết ngủ, ngủ, ngủ đến chết à."
"Trước mặt bố mày còn biết giả vờ làm bộ, bố mày không ở đây, có phải muốn lão nương hầu hạ mày không, mơ đi."
Vừa nói, vừa nhìn người trên giường vẫn còn mang vẻ mặt mờ mịt, xoay người đi ra ngoài cửa, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Chẳng nhẽ bị đập đầu đến ngu rồi.”
Từ Hi nghe thấy rõ ràng những lời nói và hành động xấu xa, dùng tay vỗ vỗ cái đầu đau nhức của mình, đánh giá lại hoàn cảnh một chút.
Mặt tường dường như được dán giấy báo, trần nhà bằng gỗ tối màu và hơi cũ kỹ, nhìn qua là một căn phòng sạch sẽ.
Cảm giác được mồ hôi trên người, cô tuỳ ý ném đồ trên người ra một bên.
Trong lòng nghi hoặc: Rõ ràng trước đó cô đã bị băng sương Lang Vương đánh trúng, hẳn là không còn khả năng sống sót?
Những cảm xúc đau đớn, kinh sợ và tuyệt vọng dường như vẫn còn đọng lại trong tâm trí cô, như thế nào lại tỉnh dậy trong một khung cảnh xa lạ?
Càng nghĩ đầu óc càng đau đớn. Trong cơn đau dữ dội, trong đầu dường như nổ tung một khe hở, tiếp theo những ký ức xa lạ ùa vào.
Sau đó cô liền hôn mê bất tỉnh.
Đoạn ký ức này là quá trình trưởng thành của một cô bé.
Cô bé tên là Lâm Hiểu Nguyệt, trong nhà có một người mẹ ôn nhu từ ái và một người cha thành thật lương thiện.
Cho đến khi mẹ cô ấy đột ngột khó sinh khi đẻ em tai, bỏ lại em trai mà mất. Năm sau mẹ kế vào cửa, cuộc sống của Hiểu Nguyệt liền tràn ngập những cuộc cãi vã, chèn ép và đủ loại bất mãn.
Từ Hi đánh giá phòng, trong lúc nhất thời vẫn chưa thể phục hồi tinh thần.
Cô ở trong đoạn ký ức, nhìn cô bé bố trí căn phòng từng chút một. Vừa kiểm tra đây căn bản không phải cơ thể của mình, cho nên cô đã xuyên không.
Còn Lâm Hiểu Nguyệt kia thì sao? Làm sao cô lại đến được nơi này.
Chẳng lẽ có liên quan đến dị năng của mình? Nghĩ vậy, cô nhanh chóng dùng ý thức để kiểm tra không gian, may mắn thay nó vẫn còn.
Nỗi lo lắng thấp thỏm về tình huống hiện tại đã vơi đi một nửa.
Cảm giác phần eo mình bị véo xoay 180 độ, móng tay cắm sâu vào thịt.
Cơn đau nhói đột ngột đánh thức cô trong khi đầu óc vẫn còn mơ hồ.
Khi mở mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt gầy gò, da vàng như nến, những nếp nhăn ở đuôi mắt phác hoạ ra dấu vết năm tháng.
Có lẽ là bởi vì Từ Hi đột nhiên mở mắt ra, bà ta dừng lại, nhanh chóng thu tay ở bên eo lại, cơn đau vẫn còn đó, tiếng chửi rủa vang lên:
"Con khốn này, chúng ta đi làm về rồi mà mày vẫn còn ngủ, cơm chưa nấu, quần áo chưa giặt, chỉ ngủ, chỉ biết ngủ, ngủ, ngủ đến chết à."
"Trước mặt bố mày còn biết giả vờ làm bộ, bố mày không ở đây, có phải muốn lão nương hầu hạ mày không, mơ đi."
Vừa nói, vừa nhìn người trên giường vẫn còn mang vẻ mặt mờ mịt, xoay người đi ra ngoài cửa, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Chẳng nhẽ bị đập đầu đến ngu rồi.”
Từ Hi nghe thấy rõ ràng những lời nói và hành động xấu xa, dùng tay vỗ vỗ cái đầu đau nhức của mình, đánh giá lại hoàn cảnh một chút.
Mặt tường dường như được dán giấy báo, trần nhà bằng gỗ tối màu và hơi cũ kỹ, nhìn qua là một căn phòng sạch sẽ.
Cảm giác được mồ hôi trên người, cô tuỳ ý ném đồ trên người ra một bên.
Trong lòng nghi hoặc: Rõ ràng trước đó cô đã bị băng sương Lang Vương đánh trúng, hẳn là không còn khả năng sống sót?
Những cảm xúc đau đớn, kinh sợ và tuyệt vọng dường như vẫn còn đọng lại trong tâm trí cô, như thế nào lại tỉnh dậy trong một khung cảnh xa lạ?
Càng nghĩ đầu óc càng đau đớn. Trong cơn đau dữ dội, trong đầu dường như nổ tung một khe hở, tiếp theo những ký ức xa lạ ùa vào.
Sau đó cô liền hôn mê bất tỉnh.
Đoạn ký ức này là quá trình trưởng thành của một cô bé.
Cô bé tên là Lâm Hiểu Nguyệt, trong nhà có một người mẹ ôn nhu từ ái và một người cha thành thật lương thiện.
Cho đến khi mẹ cô ấy đột ngột khó sinh khi đẻ em tai, bỏ lại em trai mà mất. Năm sau mẹ kế vào cửa, cuộc sống của Hiểu Nguyệt liền tràn ngập những cuộc cãi vã, chèn ép và đủ loại bất mãn.
Từ Hi đánh giá phòng, trong lúc nhất thời vẫn chưa thể phục hồi tinh thần.
Cô ở trong đoạn ký ức, nhìn cô bé bố trí căn phòng từng chút một. Vừa kiểm tra đây căn bản không phải cơ thể của mình, cho nên cô đã xuyên không.
Còn Lâm Hiểu Nguyệt kia thì sao? Làm sao cô lại đến được nơi này.
Chẳng lẽ có liên quan đến dị năng của mình? Nghĩ vậy, cô nhanh chóng dùng ý thức để kiểm tra không gian, may mắn thay nó vẫn còn.
Nỗi lo lắng thấp thỏm về tình huống hiện tại đã vơi đi một nửa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro