Xuyên Đến Thập Niên 60: Lén Lút Làm Ruộng Và Kiếm Thật Nhiều Tiền
Cơm Khoai Lang...
Dư Nhiên Tự Ngã
2024-08-30 20:27:34
Cơm nước xong, Từ Hi còn cảm khái một chút: Thời đại hoà bình thật tốt! Trong thời kỳ trật tự hỗn loạn, ai thèm giảng đạo lý chứ, kẻ mạnh mới là người nói lý.
Khi mặt trời lặn về hướng Tây, hơi nóng dịu bớt, Từ Hi quyết định ra ngoài đi dạo một chút. Cô không đến nơi ồn ào vì sợ lộ ra dấu vết.
Đang đi trên một con đường nhỏ, trên đường rải rác một ít sỏi đá, còn có mấy chiếc lá bay phấp phới, cho đến khi nhìn thấy hai cây ăn quả sát nhau trước mặt. Từ Hi mới bàng hoàng nhận ra mình đã đi lang thang ra phía sau nhà.
Được rồi, thuộc tính mù đường phát tác.
Chần chờ một chỗ một lúc, cô đến gần cây ăn quả, sau đó sắc mặt thay đổi, cô giơ chân đá về phía cây dẻ.
Vừa đá vừa hung tợn nói: “Mi dám giật điện lão tử, nhưng lần này lão tử không sợ đâu, lão tử không sợ mi nữa.”
"Chị Hiểu Nguyệt, chị đang làm gì vậy?" Một giọng nói cố ý hạ thấp âm lượng từ bên cạnh vang lên.
Từ Hi ngượng ngùng rụt chân lại, nghiêm túc nói: “Chị muốn lấy hạt dẻ để ăn thử.”
Vừa dứt lời, hai quả hạt dẻ rơi xuống, lớp vỏ cầu gai mở miệng.
Từ Hi sờ sờ mũi, đi tới nhặt lên, đưa cho thằng nhóc một quả: "Đây, ai thấy cũng đều có phần."
Cậu bé xua tay từ chối, thò đầu qua hàng rào tre, hạ giọng, bồn chồn nói:
"Chị Hiểu Nguyệt, cái này cho chị. Chị có thể đưa cho bà ngoại em một ít thuốc và chút đồ ăn được không?" đôi mắt nhìn xung quanh, rồi đưa ra một bọc gì đó.
Từ Hi nhìn cậu bé gầy gò, trong đầu hiện lên những ký ức về cậu.
Đây là đứa trẻ nhà hàng xóm, nhũ danh là Đại Trụ, mẹ nó đã qua đời vì bạo bệnh cách đây ba năm, bố lại là một kẻ nát rượu, thường xuyên đánh đập người khác, có lời đồn rằng vợ hắn mất là do hắn đánh chết.
Rất hiếm khi nào tỉnh táo, số tiền kiếm được cũng ít đáng thương. Ngoài ra còn có một người bà thường xuyên đau ốm, sức khỏe kém, khả năng lao động kém.
Không khó có thể biết, cuộc sống thường ngày bọn họ như thế nào, hoàn cảnh mới tốt hơn một chút khi Đại Trụ có thể kiếm được tiền, nhưng đối với một đứa trẻ chỉ mới 11 tuổi, bị suy dinh dưỡng mãn tính thì tiền kiếm được cũng rất hạn chế.
Ký ức chợt loé qua, Từ Hi ngẩng đầu lên, Đại Trụ không đợi lời hồi đáp, liền chạy về nhà.
Trong ký ức nhớ tới điều gì đó, Từ Hi cầm trên tay bọc đồ mà đứa nhỏ đưa cho, bước nhanh về nhà.
Khi mặt trời lặn về hướng Tây, hơi nóng dịu bớt, Từ Hi quyết định ra ngoài đi dạo một chút. Cô không đến nơi ồn ào vì sợ lộ ra dấu vết.
Đang đi trên một con đường nhỏ, trên đường rải rác một ít sỏi đá, còn có mấy chiếc lá bay phấp phới, cho đến khi nhìn thấy hai cây ăn quả sát nhau trước mặt. Từ Hi mới bàng hoàng nhận ra mình đã đi lang thang ra phía sau nhà.
Được rồi, thuộc tính mù đường phát tác.
Chần chờ một chỗ một lúc, cô đến gần cây ăn quả, sau đó sắc mặt thay đổi, cô giơ chân đá về phía cây dẻ.
Vừa đá vừa hung tợn nói: “Mi dám giật điện lão tử, nhưng lần này lão tử không sợ đâu, lão tử không sợ mi nữa.”
"Chị Hiểu Nguyệt, chị đang làm gì vậy?" Một giọng nói cố ý hạ thấp âm lượng từ bên cạnh vang lên.
Từ Hi ngượng ngùng rụt chân lại, nghiêm túc nói: “Chị muốn lấy hạt dẻ để ăn thử.”
Vừa dứt lời, hai quả hạt dẻ rơi xuống, lớp vỏ cầu gai mở miệng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ Hi sờ sờ mũi, đi tới nhặt lên, đưa cho thằng nhóc một quả: "Đây, ai thấy cũng đều có phần."
Cậu bé xua tay từ chối, thò đầu qua hàng rào tre, hạ giọng, bồn chồn nói:
"Chị Hiểu Nguyệt, cái này cho chị. Chị có thể đưa cho bà ngoại em một ít thuốc và chút đồ ăn được không?" đôi mắt nhìn xung quanh, rồi đưa ra một bọc gì đó.
Từ Hi nhìn cậu bé gầy gò, trong đầu hiện lên những ký ức về cậu.
Đây là đứa trẻ nhà hàng xóm, nhũ danh là Đại Trụ, mẹ nó đã qua đời vì bạo bệnh cách đây ba năm, bố lại là một kẻ nát rượu, thường xuyên đánh đập người khác, có lời đồn rằng vợ hắn mất là do hắn đánh chết.
Rất hiếm khi nào tỉnh táo, số tiền kiếm được cũng ít đáng thương. Ngoài ra còn có một người bà thường xuyên đau ốm, sức khỏe kém, khả năng lao động kém.
Không khó có thể biết, cuộc sống thường ngày bọn họ như thế nào, hoàn cảnh mới tốt hơn một chút khi Đại Trụ có thể kiếm được tiền, nhưng đối với một đứa trẻ chỉ mới 11 tuổi, bị suy dinh dưỡng mãn tính thì tiền kiếm được cũng rất hạn chế.
Ký ức chợt loé qua, Từ Hi ngẩng đầu lên, Đại Trụ không đợi lời hồi đáp, liền chạy về nhà.
Trong ký ức nhớ tới điều gì đó, Từ Hi cầm trên tay bọc đồ mà đứa nhỏ đưa cho, bước nhanh về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro