Xuyên Đến Thập Niên 60: Lén Lút Làm Ruộng Và Kiếm Thật Nhiều Tiền
Thay Đổi Công V...
Dư Nhiên Tự Ngã
2024-08-30 20:27:34
Thời điểm cha Lâm về đến nhà, vẻ mặt mệt mỏi, lưng càng ngày càng cong, nhìn thấy con gái liền mỉm cười dịu dàng: “Hiểu Nguyệt, hôm nay đi làm có mệt không? Nếu không chịu được thì cũng đừng miễn cưỡng, bố có thể nuôi con mà."
Nhìn người cha hơn tuổi thật 10 tuổi, Từ Hi cảm thấy rất đau lòng, vì kiếm thêm mấy điểm công, người đàn ông trung niên này đã phải vất vả cả đời!
cha Lâm ngồi vào bàn, kể về những điều thú vị mà ông gặp phải khi chọn đá làm đường vào ngày hôm nay.
Mã Mai Hoa trừng mắt lườm cha Lâm một cái rồi đặt đồ ăn lên bàn, vẻ mặt nghiêm nghị nhưng giọng điệu lại nhu hoà oán trách: "Ăn nhanh đi, ông còn chưa đủ mệt sao, tôi nghĩ ông nên dừng làm công việc mệt mỏi như vậy đi, cùng lắm chúng ta nhiều thêm mấy củ khoai lang đỏ thôi.”
Từ Hi cũng nhanh chóng phụ hoạ: "Đúng vậy, bố, hiện tại con cũng có thể kiếm điểm công, bố không cần phải liều mạng như vậy, sức khỏe của bố là quan trọng nhất, bố cần phải nghỉ ngơi hợp lý."
"Bố không có tiền đồ như bác và chú của con, muốn để các con có cuộc sống tốt, cũng chỉ có sức lực này, vất vả một chút cũng không sao.”
Than ôi, người thành thật thực sự quá cố chấp mà.
Từ Hi cảm thấy mình có thể hiểu được, người đói bụng mới càng hiểu rõ giá trị của đồ ăn. Cơm khoai lang đỏ còn không thể ăn nhiều hơn, chứ nào có ê hề, chỉ là bởi vì cha Lâm mệt mỏi mà không đành lòng thôi.
Mã Mai Hoa: "Ông còn dám nói, kiếm được ba cọc ba đồng, thì đủ cho ai ăn. Tao muốn nghỉ ngơi, mày chăm hai đứa em trai của mày đi!"
Từ Hi trợn mắt, đãi ngộ khác biệt quá rõ ràng.
Dù bị chọc giận, cũng không thể thua được
"Bọn nói gọi tôi là mẹ, thì tôi sẽ chăm."
Lời này vừa nói ra, Mã Mai Hoa tức giận mặt đỏ bừng, "Bọn nó cũng gọi mày là chị gái cơ mà, chẳng lẽ không phải em trai mày sao?"
Từ Hi: “Là em trai, nhưng lại được mẹ nuôi dưỡng lớn lên, cũng phải là chị gái chăm. Nếu khi lớn lên bọn nó hứa sẽ hiếu thuận với tôi khi trưởng thành, vậy thì bà cứ nghỉ ngơi đi. "
Làm sao bà ta có thể đáp ứng chứ, Mã mai Hoa hừ nhẹ một tiếng, quay người rời đi, kết thúc cuộc nói chuyện.
cha Lâm im lặng, không ngạc nhiên trước kiểu cãi vã này.
Vào ngày thứ ba, hành trình làm việc nhẹ nhàng xuất hiện biến cố.
"Có thôn dân nói rằng độ tuổi của cháu này không phù hợp với công việc này, chú sẽ giúp cháu đổi một công việc khác."
Người nói chuyện là tiểu đội trưởng trong đội, chú của Lâm Hiểu Ngược, Lâm Vĩnh Phong.
Chú ấy trông có vài phần tương tự cha Lâm, nhìn trẻ hơn tuổi thật nhiều, có vị trí tương đương tiểu lãnh đạo trong thôn, tư duy cũng tương đối linh hoạt.
Nhìn người cha hơn tuổi thật 10 tuổi, Từ Hi cảm thấy rất đau lòng, vì kiếm thêm mấy điểm công, người đàn ông trung niên này đã phải vất vả cả đời!
cha Lâm ngồi vào bàn, kể về những điều thú vị mà ông gặp phải khi chọn đá làm đường vào ngày hôm nay.
Mã Mai Hoa trừng mắt lườm cha Lâm một cái rồi đặt đồ ăn lên bàn, vẻ mặt nghiêm nghị nhưng giọng điệu lại nhu hoà oán trách: "Ăn nhanh đi, ông còn chưa đủ mệt sao, tôi nghĩ ông nên dừng làm công việc mệt mỏi như vậy đi, cùng lắm chúng ta nhiều thêm mấy củ khoai lang đỏ thôi.”
Từ Hi cũng nhanh chóng phụ hoạ: "Đúng vậy, bố, hiện tại con cũng có thể kiếm điểm công, bố không cần phải liều mạng như vậy, sức khỏe của bố là quan trọng nhất, bố cần phải nghỉ ngơi hợp lý."
"Bố không có tiền đồ như bác và chú của con, muốn để các con có cuộc sống tốt, cũng chỉ có sức lực này, vất vả một chút cũng không sao.”
Than ôi, người thành thật thực sự quá cố chấp mà.
Từ Hi cảm thấy mình có thể hiểu được, người đói bụng mới càng hiểu rõ giá trị của đồ ăn. Cơm khoai lang đỏ còn không thể ăn nhiều hơn, chứ nào có ê hề, chỉ là bởi vì cha Lâm mệt mỏi mà không đành lòng thôi.
Mã Mai Hoa: "Ông còn dám nói, kiếm được ba cọc ba đồng, thì đủ cho ai ăn. Tao muốn nghỉ ngơi, mày chăm hai đứa em trai của mày đi!"
Từ Hi trợn mắt, đãi ngộ khác biệt quá rõ ràng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù bị chọc giận, cũng không thể thua được
"Bọn nói gọi tôi là mẹ, thì tôi sẽ chăm."
Lời này vừa nói ra, Mã Mai Hoa tức giận mặt đỏ bừng, "Bọn nó cũng gọi mày là chị gái cơ mà, chẳng lẽ không phải em trai mày sao?"
Từ Hi: “Là em trai, nhưng lại được mẹ nuôi dưỡng lớn lên, cũng phải là chị gái chăm. Nếu khi lớn lên bọn nó hứa sẽ hiếu thuận với tôi khi trưởng thành, vậy thì bà cứ nghỉ ngơi đi. "
Làm sao bà ta có thể đáp ứng chứ, Mã mai Hoa hừ nhẹ một tiếng, quay người rời đi, kết thúc cuộc nói chuyện.
cha Lâm im lặng, không ngạc nhiên trước kiểu cãi vã này.
Vào ngày thứ ba, hành trình làm việc nhẹ nhàng xuất hiện biến cố.
"Có thôn dân nói rằng độ tuổi của cháu này không phù hợp với công việc này, chú sẽ giúp cháu đổi một công việc khác."
Người nói chuyện là tiểu đội trưởng trong đội, chú của Lâm Hiểu Ngược, Lâm Vĩnh Phong.
Chú ấy trông có vài phần tương tự cha Lâm, nhìn trẻ hơn tuổi thật nhiều, có vị trí tương đương tiểu lãnh đạo trong thôn, tư duy cũng tương đối linh hoạt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro