Xuyên Đến Thập Niên 60, Mỹ Nhân Cổ Đại Gả Cho Quân Ca Cao Lãnh

Chương 28

Thứ Lộ

2024-09-11 15:31:50

 

Lục Thành nhận ra ánh mắt của cô, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua, rồi lại dời đi, tiếp tục nói chuyện với lão Lưu đang đánh xe lừa.

 

Người nhà quê chất phác, biết Lục Thành là quân nhân nên có phần kính nể, còn kể về chuyện mình đi đánh giặc mấy năm trước.

 

“Năm đó tôi hơn ba mươi tuổi, cũng từng đi đánh giặc, lúc đó chúng tôi chẳng biết gì cả, chỉ biết đánh du kích với bọn chúng! Cũng giết được vài tên đấy!" Nhắc đến những năm tháng hào hùng, khuôn mặt đầy nếp nhăn của lão Lưu tràn đầy kiêu hãnh.

 

“Chú Lưu, mọi người là anh hùng, bảo vệ đất nước không phải chuyện dễ dàng." Lục Thành vừa dứt lời, bỗng nhiên cảm thấy cánh tay mình bị người ta nắm lấy.

 

Lần này anh bình tĩnh hơn, không giống như hôm đó trực tiếp khống chế Ôn Ninh khiến cô đau đến mức phải lên tiếng, mà chỉ quay đầu nhìn cô, sau đó nhìn xuống bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình.

 

Ôn Ninh đường hoàng nói: “Em sắp bị xóc đến rời cả người ra rồi."

Ý tứ chính là, không nắm lấy anh thì phải làm sao?

 

Sắc mặt Lục Thành có chút lạnh nhạt, nhưng nhìn người phụ nữ bên cạnh bị xóc đến mức lắc lư, cuối cùng vẫn không rút tay về, mặc kệ cô nắm lấy.

 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chỉ là bàn tay cô nhỏ nhắn, lòng bàn tay hơi nóng, khi áp vào cánh tay anh, cảm giác da thịt mềm mại ấy khiến Lục Thành vừa xa lạ vừa không thoải mái.

 

Xe lừa xóc nảy suốt dọc đường đến cổng huyện thành, Ôn Ninh vốn là tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, sau hai tiếng đồng hồ xóc nảy, cả người như muốn tan thành từng mảnh.

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt, hoàn toàn không còn vẻ đẹp trắng hồng rạng rỡ như mọi ngày.

 

Lục Thành xuống xe lừa trước, đang định quay người đi lấy hành lý thì thấy một bàn tay thon dài mềm mại đưa tới, Ôn Ninh đứng trên xe lừa nhìn anh từ trên cao.

 

Có lẽ nhận ra anh không có động tĩnh, Ôn Ninh bất mãn bĩu môi, lại cử động ngón tay, ý tứ rất rõ ràng.

 

Lục Thành vốn chán ghét Ôn Ninh, nhưng lúc này nhìn khuôn mặt hơi tái nhợt và vẻ mặt đường hoàng của cô, anh lại trực tiếp đưa tay ra, đỡ cô xuống.

 

Chỉ là người phụ nữ này không hề có chút đề phòng nào giữa nam nữ, cả người như không có xương cốt, trực tiếp dựa vào người anh, mái tóc mềm mại lướt qua cổ Lục Thành, khiến anh ngứa ngáy.

 

"Đứng cho thẳng người vào!", Lục Thành không thể chịu nổi cái kiểu ẻo lả này, chẳng có chút tinh thần nào cả.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


 

"Nhưng mà em khó chịu lắm." Ôn Ninh thật sự thấy trong lòng khó chịu, đi đường xóc nảy thế này khiến cô hơi say xe, ngực thì vừa tức vừa buồn nôn, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng phải chịu khổ thế này, đôi mắt đẹp long lanh ngấn nước, giống như mắt nai con, nhìn Lục Thành đầy vẻ ấm ức.

 

Lục Thành định mở miệng mắng người nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đào hoa long lanh của Ôn Ninh liền nuốt xuống, chỉ quay mặt đi, dịu giọng nói: "Em vịn xe lừa đợi anh, anh lấy hành lý xuống đã."

 

Hành lý của Ôn Ninh vốn không nhiều, quần áo xuân hạ thu đông năm sáu bộ, đây là do mẹ Ôn thương con gái, hai ba năm lại dành dụm phiếu vải may cho cô, còn ba người con trai trong nhà thì toàn là anh cả mặc đồ xong cho em trai thứ, rồi lại để dành cho em út.

 

Quần áo của Ôn Ninh tuy chất vải thường thôi, nhưng ít ra cũng không có miếng vá nào, trong thôn là hiếm thấy.

 

Mẹ Ôn còn chuẩn bị cho con gái không ít đồ, riêng lạp xưởng, thịt hun khói đã làm vội vàng cũng được bốn năm đoạn, chưa kể những thứ rau dưa đặc sản khác.

 

Sau khi đưa thuốc lá cho lão Lưu để cảm ơn, Lục Thành hai tay xách hai túi hành lý đưa Ôn Ninh đi ga tàu.

 

Ôn Ninh vốn định khoác tay anh đi, nhưng hiện tại đang ở trên đường cái, Lục Thành chỉ liếc mắt một cái, cô liền bĩu môi buông xuống, sau đó chuyển sang nắm lấy quai túi hành lý để vịn.

 

Vừa đi vừa nhỏ giọng lầm bầm: "Cổ hủ."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Đến Thập Niên 60, Mỹ Nhân Cổ Đại Gả Cho Quân Ca Cao Lãnh

Số ký tự: 0