Xuyên Đến Thập Niên 60, Mỹ Nhân Cổ Đại Gả Cho Quân Ca Cao Lãnh
Chương 29
Thứ Lộ
2024-09-11 15:31:50
Lục Thành bước hụt một cái, vị Lục đoàn trưởng luôn điềm tĩnh suýt chút nữa thì tự mình vấp ngã.
Thật không biết cô con gái nhà họ Ôn sao đột nhiên lại biến thành cái dạng này! Còn tưởng mình là lão tổ tông chắc?
Nhà họ Ôn thật sự chiều cô đến hư rồi!
Anh, một thằng đàn ông mười bốn tuổi đã đi lính, hơn mười năm trời ở trong quân đội chung đụng với một đám đàn ông, đâu có từng gặp qua người nào mà lại yếu đuối mong manh như vậy.
Thật sự là khiến người ta đau đầu!
Ga tàu huyện Tùng Dương diện tích không lớn, nơi này vốn đã hẻo lánh, tuyến tàu cũng không tính là nhiều, cho nên mỗi chuyến tàu đều có thể ngồi đầy.
Ôn Ninh xuống xe lừa hóng gió mát một chút, trong lòng cũng dễ chịu hơn, ngồi trong phòng chờ giữ hành lý đợi Lục Thành đi lấy nước nóng về.
Lục Thành mang theo người một cái bình nước quân dụng, bình nước màu xanh ô liu to tướng, Ôn Ninh nhìn quen bình nước nhỏ nhắn xinh xắn không khỏi tò mò: "Cái bình này to ghê."
Bình nước quân dụng còn có dây đeo, có thể đeo chéo trên người, Ôn Ninh nâng niu bình nước uống nước, đôi môi anh đào ngậm lấy miệng bình hút nước nóng, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn.
"Lục đoàn trưởng, đưa anh này." Ôn Ninh đưa bình nước qua, lại nói: "Anh uống xong nhớ đưa em, em muốn đeo."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đeo bình nước trên người, cảm giác có vẻ rất thú vị. Là thứ mà cô chưa từng thấy ở Đại Lương.
Lục Thành nghe vậy mí mắt giật giật, lúc nhận lấy bình nước nhìn thấy giọt nước đọng trên miệng bình, lại nhớ đến dáng vẻ đôi môi mềm mại của Ôn Ninh áp lên đó uống nước.
Nhận ra suy nghĩ của mình đã đi xa, Lục Thành nuốt nước bọt một cái, ngửa đầu tu ừng ực mấy ngụm, đen mặt đưa bình nước qua.
Cô muốn đeo thì để cô đeo đi.
Ôn Ninh đeo xong bình nước quân dụng lên người thì nở nụ cười rạng rỡ, liếc mắt nhìn thấy đứa bé bên cạnh đang đeo bình nước bình thường, cô đắc ý vỗ vỗ vào bình nước quân dụng của mình, khiến cho ánh mắt đứa bé lóe sáng.
Ngay trong ánh mắt ngưỡng mộ cuồng nhiệt của đứa bé, chiếc tàu lửa màu xanh lá cây kèm theo tiếng ầm ầm vang dội tiến vào sân ga, hành khách trong phòng chờ lũ lượt đứng dậy, chuẩn bị trổ tài.
Ôn Ninh kinh ngạc nhìn con quái vật khổng lồ kia, nhìn những bánh xe lăn lông lốc, thân tàu đồ sộ, đôi mắt mở to hết cỡ.
Anh đã từng đi lính hơn mười năm. Anh có một cơ thể khỏe mạnh, thể trạng tốt, mang vài hành lý thì tất nhiên là nhẹ nhàng. Tuy nhiên, khi có một người khác ngồi trên hành lý thì sẽ tạo ra nhiều trở ngại hơn.
“Đi thôi.” Lục Thành xách hành lý lên gọi Ôn Ninh xuất phát, có lẽ biết người bên cạnh không an phận, anh lại dặn dò một câu, “Cầm chắc dây hành lý như vừa nãy, nếu làm mất thì đừng có mà khóc.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Ninh cau mày trừng mắt nhìn ót Lục Thành, chán ghét người đàn ông này nói chuyện lúc nào cũng cứng nhắc, chẳng lẽ không thể nói đi sát vào anh, đừng có lạc, anh sẽ lo lắng sao?
Chuyện tình trong tiểu thuyết đều viết như vậy cả!
Kéo chặt dây hành lý, Ôn Ninh bám sát Lục Thành phía sau, dần dần hòa vào dòng người.
Có lẽ nhờ bộ quân phục của Lục Thành phát huy tác dụng, hai người lên xe khá thuận lợi, tìm được chỗ ngồi ổn định trong toa xe chật chội.
Lần đầu tiên đi tàu, Ôn Ninh nhìn đông ngó tây, lúc thì nhìn ra ngoài cửa sổ quan sát mọi người trên sân ga, lúc lại nhìn vào trong toa xe chứa được hàng trăm người, trong lòng không khỏi chấn động.
Triều đại này thật sự có quá nhiều điều bất ngờ, loại xe lửa này ở Đại Lương quả thực là chưa từng nghe thấy.
Giá như người thân của mình có thể được nhìn thấy thứ đồ vật lợi hại này thì tốt biết mấy.
Ôn Ninh âm thầm ghi nhớ trong lòng, nghĩ sau này nếu có thể trở về nhất định phải kể cho phụ thân và mẫu thân cùng các huynh đệ tỷ muội nghe.
Từ huyện Tùng Dương đến đơn vị của Lục Thành phải đi tàu ba ngày hai đêm, theo tiếng còi tàu vang dội, con tàu màu xanh lục một đường hướng Bắc mà đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro