Xuyên Đến Thập Niên 70: Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài
Hội Trường Lớn
2024-08-05 23:55:48
Hơn nữa không gian đủ rộng, phân ra rất nhiều phòng nhỏ, trên cơ bản mỗi người đều có thể có được một phòng riêng của mình.
Khi đám Diệc Thanh Thanh đi tới cửa khu thanh niên trí thức, có rất nhiều thanh niên trí thức đang nấu cơm.
“Tiểu Chu, Tiểu Triệu, hai cháu tới đây!” Triệu Hữu Điền gọi.
Một nam sinh mặt chữ điền và một nữ sinh nhìn hơn bọn họ mấy tuổi đứng dậy.
“Bọn họ là thanh niên trí thức mới tới, hai cháu dẫn bọn họ đi sắp xếp một chút đi!” Triệu Hữu Điền nói với hai người này xong, lại quay đầu nói với bọn họ: “Các cháu vừa tới không có công điểm, vẫn dựa theo lệ thường trước đây, trong đội cho các cháu vay một ít trước, sau này trả lại. Nhưng mà các cháu tới hơi sớm, cách thu hoạch vụ thu chia lương thực hơi lâu, các cháu phải tự mình nghĩ cách kiếm lương thực, có thể tìm hương thân đổi hoặc đến huyện thành mua, nếu không chỉ sợ không đủ ăn. Lương thực cho các cháu vay lát nữa chú đưa tới cho các cháu.”
Mấy người gật đầu, chân bọn họ đã mềm nhũn, đã sớm không đứng được, trong lúc nhất thời không có tinh lực đi hỏi vấn đề lương thực đủ ăn không.
Tiểu Chu và Tiểu Triệu mà Triệu Hữu Điền nói tên đầy đủ là Chu Cường và Triệu Phương, là thanh niên trí thức lâu năm nhất ở đây.
Chu Cường xuống nông thôn sắp 5 năm, Triệu Phương cũng đã 3 năm.
Diệc Thanh Thanh đi theo sau hai bọn họ đi vào nhà, Triệu Phương còn giới thiệu tình hình ở khu thanh niên trí thức cho bọn họ.
“Những năm gần đây có thanh niên trí thức dựa vào quan hệ trở về thành phố, có gả cho người trong thôn, hay là cưới cô gái trong thôn. Từ khi thanh niên trí thức dọn ra ngoài, hiện giờ còn tổng cộng 8 thanh niên trí thức ở đây, năm thanh niên trí thức nam, ba thanh niên trí thức nữ. Phòng ở có khóa là có người ở, những phòng khác có thể chọn lựa thoải mái.
Nhà ở này lấy ánh sáng không tốt lắm, cho nên chúng tôi đã mở ngói trên đỉnh giữa ngõ nhỏ, đốt giường đất cũng ở ngõ nhỏ. Nấu cơm thì chúng tôi có người kết nhóm nấu, có người tự mình làm bếp, bệ bếp đều là tự mình làm. Hiện giờ các cô mới tới còn vay lương thực, có lẽ đám thanh niên trí thức cũ cũng không nguyện ý kết nhóm với các cô, cho nên các cô tự mình nghĩ cách đi. Xuống nông thôn mọi việc đều phải dựa vào chính mình, tự mình chọn phòng đi!”
Chu Cường và Triệu Phương dẫn bọn họ đi qua tiền sảnh, đi vào con hẻm mà bọn họ nhắc tới, sau đó để bọn họ tự mình chọn phòng.
…
Cửa lớn của hội trường là hai tấm ván gỗ, đi vào là một sảnh nhỏ, bên trong xây hai bếp đất.
Trong đó trước cái bàn bên cạnh một bệ bếp có bốn thanh niên trí thức hai nam hai nữ ngồi ăn cơm cùng nhau.
Chu Cường và Triệu Phương là từ cái bàn bên bếp đất khác tới đây.
Dựa theo lời Triệu Phương nói, có lẽ còn có hai thanh niên trí thức nam không ở đây.
Tận cùng bên trong sảnh ngoài còn có một cái cổng tò vò đen như mực.
Tuy gần chạng vạng, nhưng ánh chiều tà hoàng hôn vẫn còn, thực ra bên ngoài không tối chút nào.
Nhưng vào khu thanh niên trí thức, sảnh ngoài còn đỡ, còn có thể thấy rõ người, nhưng bên trong cái cổng tò vò này thì sâu thẳm.
Phần đỉnh được lấy ngói ra chiếu ánh nắng xuống, chỉ có thể khiến người ta mơ hồ thấy được bên trong là một hẻm sâu rộng hai mét.
Hai bên trái phải như tường do gạch đất xây nên, có chỗ còn có lỗ thủng, dùng rơm rạ và vải nhét vào.
Còn có chỗ sát tường để thứ gì đó, đen xì.
Chu Cường và Triệu Phương đã về sảnh ngoài ăn cơm.
Đám thanh niên trí thức mới tới nhìn hẻm sâu đen như mực, trong lúc nhất thời hơi run rẩy.
“Như vậy quá tối rồi!” Vương Linh Linh oán giận nói.
Lý Mộng Tuyết vươn tay vào trong túi, lấy ra một chiếc đèn pin mini.
Diệc Thanh Thanh dựa vào ánh sáng này mở tay nải nhỏ ra, lấy một cái đèn to cỡ bàn tay.
Đèn pin này không phù hợp với thời đại này lắm, là của hồi môn của Triệu Hương Lan năm đó, nhiều năm như vậy chỉ hơi cổ xưa, nhưng vẫn cứng rắn.
Cầm trong tay nặng trĩu, tuy ánh sáng chiếu ra không bằng đèn pin nhỏ của Lý Mộng Tuyết, hơi vàng nhưng cũng đủ dùng.
Khi đám Diệc Thanh Thanh đi tới cửa khu thanh niên trí thức, có rất nhiều thanh niên trí thức đang nấu cơm.
“Tiểu Chu, Tiểu Triệu, hai cháu tới đây!” Triệu Hữu Điền gọi.
Một nam sinh mặt chữ điền và một nữ sinh nhìn hơn bọn họ mấy tuổi đứng dậy.
“Bọn họ là thanh niên trí thức mới tới, hai cháu dẫn bọn họ đi sắp xếp một chút đi!” Triệu Hữu Điền nói với hai người này xong, lại quay đầu nói với bọn họ: “Các cháu vừa tới không có công điểm, vẫn dựa theo lệ thường trước đây, trong đội cho các cháu vay một ít trước, sau này trả lại. Nhưng mà các cháu tới hơi sớm, cách thu hoạch vụ thu chia lương thực hơi lâu, các cháu phải tự mình nghĩ cách kiếm lương thực, có thể tìm hương thân đổi hoặc đến huyện thành mua, nếu không chỉ sợ không đủ ăn. Lương thực cho các cháu vay lát nữa chú đưa tới cho các cháu.”
Mấy người gật đầu, chân bọn họ đã mềm nhũn, đã sớm không đứng được, trong lúc nhất thời không có tinh lực đi hỏi vấn đề lương thực đủ ăn không.
Tiểu Chu và Tiểu Triệu mà Triệu Hữu Điền nói tên đầy đủ là Chu Cường và Triệu Phương, là thanh niên trí thức lâu năm nhất ở đây.
Chu Cường xuống nông thôn sắp 5 năm, Triệu Phương cũng đã 3 năm.
Diệc Thanh Thanh đi theo sau hai bọn họ đi vào nhà, Triệu Phương còn giới thiệu tình hình ở khu thanh niên trí thức cho bọn họ.
“Những năm gần đây có thanh niên trí thức dựa vào quan hệ trở về thành phố, có gả cho người trong thôn, hay là cưới cô gái trong thôn. Từ khi thanh niên trí thức dọn ra ngoài, hiện giờ còn tổng cộng 8 thanh niên trí thức ở đây, năm thanh niên trí thức nam, ba thanh niên trí thức nữ. Phòng ở có khóa là có người ở, những phòng khác có thể chọn lựa thoải mái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhà ở này lấy ánh sáng không tốt lắm, cho nên chúng tôi đã mở ngói trên đỉnh giữa ngõ nhỏ, đốt giường đất cũng ở ngõ nhỏ. Nấu cơm thì chúng tôi có người kết nhóm nấu, có người tự mình làm bếp, bệ bếp đều là tự mình làm. Hiện giờ các cô mới tới còn vay lương thực, có lẽ đám thanh niên trí thức cũ cũng không nguyện ý kết nhóm với các cô, cho nên các cô tự mình nghĩ cách đi. Xuống nông thôn mọi việc đều phải dựa vào chính mình, tự mình chọn phòng đi!”
Chu Cường và Triệu Phương dẫn bọn họ đi qua tiền sảnh, đi vào con hẻm mà bọn họ nhắc tới, sau đó để bọn họ tự mình chọn phòng.
…
Cửa lớn của hội trường là hai tấm ván gỗ, đi vào là một sảnh nhỏ, bên trong xây hai bếp đất.
Trong đó trước cái bàn bên cạnh một bệ bếp có bốn thanh niên trí thức hai nam hai nữ ngồi ăn cơm cùng nhau.
Chu Cường và Triệu Phương là từ cái bàn bên bếp đất khác tới đây.
Dựa theo lời Triệu Phương nói, có lẽ còn có hai thanh niên trí thức nam không ở đây.
Tận cùng bên trong sảnh ngoài còn có một cái cổng tò vò đen như mực.
Tuy gần chạng vạng, nhưng ánh chiều tà hoàng hôn vẫn còn, thực ra bên ngoài không tối chút nào.
Nhưng vào khu thanh niên trí thức, sảnh ngoài còn đỡ, còn có thể thấy rõ người, nhưng bên trong cái cổng tò vò này thì sâu thẳm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phần đỉnh được lấy ngói ra chiếu ánh nắng xuống, chỉ có thể khiến người ta mơ hồ thấy được bên trong là một hẻm sâu rộng hai mét.
Hai bên trái phải như tường do gạch đất xây nên, có chỗ còn có lỗ thủng, dùng rơm rạ và vải nhét vào.
Còn có chỗ sát tường để thứ gì đó, đen xì.
Chu Cường và Triệu Phương đã về sảnh ngoài ăn cơm.
Đám thanh niên trí thức mới tới nhìn hẻm sâu đen như mực, trong lúc nhất thời hơi run rẩy.
“Như vậy quá tối rồi!” Vương Linh Linh oán giận nói.
Lý Mộng Tuyết vươn tay vào trong túi, lấy ra một chiếc đèn pin mini.
Diệc Thanh Thanh dựa vào ánh sáng này mở tay nải nhỏ ra, lấy một cái đèn to cỡ bàn tay.
Đèn pin này không phù hợp với thời đại này lắm, là của hồi môn của Triệu Hương Lan năm đó, nhiều năm như vậy chỉ hơi cổ xưa, nhưng vẫn cứng rắn.
Cầm trong tay nặng trĩu, tuy ánh sáng chiếu ra không bằng đèn pin nhỏ của Lý Mộng Tuyết, hơi vàng nhưng cũng đủ dùng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro