Xuyên Đến Thập Niên 70: Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Nơi Này Thật Sự...

2024-08-05 23:55:48

“Thanh Thanh, cô soi giúp tôi một chút, tôi cũng mang theo đèn pin.” Vương Linh Linh cũng tìm kiếm.

Đèn pin của cô ấy ở trong túi, kiểu dáng tương tự với Diệc Thanh Thanh nhưng mà mới tinh.

Có ba cái đèn pin, cuối cùng mọi người cũng thấy rõ tình hình trong ngõ nhỏ này.

Hẻm nhỏ này sâu hơn ba mươi mét, hai bên trái phải cứ cách 3 mét là có một cánh cửa gỗ, gần cửa có một cửa sổ nhỏ, có tổng cộng khoảng 20 căn phòng.

Phòng ngay sát bên ngoài treo khóa, đen xì phía trước là củi.

Chuyện này có ý nghĩ tất cả thanh niên trí thức đều có thể mỗi người một phòng, chuyện này khiến tâm trạng của đám thanh niên trí thức tốt hơn chút.

Nửa trước ngõ nhỏ còn có hơi thở sinh hoạt, rõ ràng là ở cửa cũng được quét dọn, co một phòng khe cửa còn có ánh nến chiếu ra, có lẽ là có người ở bên trong.

Nhưng mà đi qua bảy tám căn phòng có người ở, càng đi càng hoang vu tồi tàn.

Bố cục trong phòng đều không khác mấy, có lẽ rộng khoảng 15 mét vuông, bên trong có một giường đất.

Tốt hơn một chút, bên cạnh giường đất còn có bếp đất giản dị nhưng mà cũng nát đến không thành hình, không có đồ nội thất gì.

Gạch đất cũng không chắc chắn, có trên tường thậm chí có gió lọt, càng có mái ngói không kín lắm, nói không chừng mưa là sẽ dột.

Hơn nữa mỗi gian phòng đều tích một tầng bụi dày, ngay cả chỗ ngồi cũng không có.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mấy người vừa rồi còn có chút vui sướng lập tức mất hết sạch.

“Nơi này thật sự có thể ở được ư?” Vương Linh Linh không dám tin.

“Không ở được cũng không có biện pháp, tôi thật sự mệt quá, không đi nổi, chọn căn phòng này đi.” Lưu Xuân Hạnh chống eo, chiếm căn phòng sát ngoài trước: “Cô ở đối diện tôi đi, tôi đi thu dọn giường đất cho cô trước, lát nữa cô có thể cho tôi mượn đèn pin dùng không?”

“Đương nhiên không thành vấn đề.” Vương Linh Linh nói, vừa rồi cô ấy mới hoài nghi Xuân Hạnh, cô ta còn có thể không chút do dự cho mình vay 1 tệ, bây giờ mượn đèn pin tính là gì.

Vì thế hai bọn họ ở căn phòng gần thanh niên trí thức cũ.

Diệc Thanh Thanh và Lý Mộng Tuyết không đoạt với bọn họ.

Lý Mộng Tuyết càng có khuynh hướng ở phòng yên tĩnh một chút, chỉ cần không phải quá tồi tàn, cô ấy cảm thấy mình có thể nghĩ cách dọn dẹp.

Diệc Thanh Thanh muốn xem hết tất cả phòng rồi làm quyết định.

Tiền Lai Lai cũng thân thiết với bọn họ hơn chút, cho nên tiếp tục đi tiếp.

Xem hết phòng trống một lần xong, bởi vì hai căn phòng trong cùng trên cơ bản vứt đi, mái ngói đã nát một nửa, hoàn toàn không thể ở được.

Dư lại mức độ tồi tàn không khác lắm, chọn căn phòng nào cũng giống nhau.

Cuối cùng Lý Mộng Tuyết ở phòng thứ hai bên trái từ dưới đếm lên, căn phòng này mái ngói còn tạm, chỉ có ván cửa hơi lỏng lẻo cần thay mới.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nữ chính chọn phòng này, đương nhiên Trịnh Hiểu Long có hảo cảm với cô ấy sẽ chọn căn phòng đối diện, Trần Chí Hòa thì chọn bên cạnh Trịnh Hiểu Long.

Diệc Thanh Thanh không muốn cách nữ chính nam phụ quá gần, lựa chọn ở bên phía nữ chính, căn phòng cách giữa phòng hai bọn họ là phòng Tiền Lai Lai, cô ấy ở đối diện Trần Chí Hòa.

Vân Cô Viễn thì ở bên cạnh phòng Trần Chí Hòa, đối diện với Diệc Thanh Thanh.

Như vậy nam sinh ở bên phải, nữ sinh bên trái.

“Mấy chúng ta chỉ có Thanh Thanh và Mộng Tuyết có đèn pin, không bằng chia thành hai tổ giúp đỡ lẫn nhau, cũng có thể nhanh hơn chút.” Tiền Lai Lai đề nghị.

“Tôi cùng tổ với Mộng Tuyết.” Trịnh Hiểu Long nhanh chóng cướp đoạt.

“Vậy tôi đi cùng hai người.” Trần Chí Hòa cũng nói.

Diệc Thanh Thanh chớp mắt, biểu hiện của nam phụ rõ ràng như vậy ư?

“Vậy Lai Lai, Vân Cô Viễn, chúng ta đi cùng nhau nhé?” Diệc Thanh Thanh nhìn về phía hai người dư lại.

Tiền Lai Lai không có ý kiến, Vân Cô Viễn cũng gật đầu, ném hành lý của mình vào cửa phòng, cầm chổi nát ở ngõ nhỏ dẫn đầu đi vào phòng Diệc Thanh Thanh.

Diệc Thanh Thanh nhanh chóng theo vào: “Hôm nay mọi người đều mệt mỏi, chỉ cần dọn sạch giường đất trước, đối phó một đêm vậy!”

“Tôi cũng nghĩ như thế.” Tiền Lai Lai nói: “Tôi ước gì có thể nằm lên giường ngủ say, cơm cũng không cần ăn. Nhưng nơi này thật hôi, thật sự không có chỗ để ngồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Đến Thập Niên 70: Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Số ký tự: 0