Xuyên Đến Thập Niên 70, Mẹ Kế Pháo Hôi Thu Phục Cả Nhà Chồng
Hạ Chương Trở V...
2024-11-20 19:55:39
Hạ Chương với thân hình cao lớn, chân dài, nên dễ dàng nhìn thấy giữa đám đông.
Phía trước, trong phòng vẫn còn ầm ĩ, mọi người đều bị thu hút bởi chuyện đang xảy ra. Nhưng khi mọi chuyện lắng xuống, lão bí thư chi bộ ngẩng đầu lên liền nhìn thấy anh.
“A, Hạ Chương à, cậu đã về rồi.”
Tiếng gọi này vang lên khiến mọi người đồng loạt ngoảnh lại.
Lâm Thư Nhan giật mình... thì ra người mà cô nhìn thấy lúc nãy chính là anh.
Người chồng trên danh nghĩa của cô.
Hạ Chương mặt mày lạnh nhạt, có lẽ vì đã quen với môi trường quân đội và từng trải qua chiến tranh, toàn thân anh toát lên khí chất khiến người khác không dám đến gần.
Anh gật đầu nhẹ, “Ừ, tôi vừa mới đến.”
Lúc này, ánh mắt anh nhìn sang Lâm Thư Nhan. Chỉ với cái nhìn thoáng qua đấy, cô đã cảm thấy hơi chột dạ.
Vừa đến là từ khi nào? Vừa về đã thấy thím anh bị cô bắt nạt đến ngồi khóc thảm dưới đất.
Thế này chẳng phải là chứng minh cô là người thô lỗ, ngang ngược, tính tình xấu, lại còn tham tiền sao…
Thôi kệ, dù sao cũng là muốn ly hôn!
Nghĩ thế, lòng Lâm Thư Nhan bình tĩnh lại
“Ôi, Hà Chương, cậu về rồi hả? Vợ cậu đã làm loạn hết cả nhà chúng tôi.”
“Cậu nhìn xem vợ cậu này, làm cho nhà chú thím gà bay chó chạy. Trời ơi, trời ơi, khổ quá đi mà!”
Lưu Tú Mai từ dưới đất lăn lên, vừa khóc vừa làm trò, lao tới gần Hạ Chương, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của anh ngăn lại.
Phải nói rằng, gia đình Lưu Tú Mai đã sống ở thôn Hạ Kiều mười mấy năm, nhưng giữa họ và nhà họ Hạ không có gì qua lại, bà ta cũng chỉ gặp Hạ Chương vài lần khi anh còn nhỏ, hoàn toàn không thể nói là thân quen.
Ánh mắt của Hạ Chương lạnh lùng đến mức làm người ta ớn lạnh. Dù là Lưu Tú Mai, người mặt dày, cũng bị dọa cho giật mình
.
Nhưng nếu im để Lâm Thư Nhan lên tiếng trước, thì chắc chắn "thần tài" này sẽ mất ngay, nên bà ta quyết định gân cổ mà kêu thêm lần nữa.
“Thím nói cho cậu biết nhé, chú thím đã chăm sóc bọn trẻ tốt biết bao nhiêu, thế mà cô ta cứ khăng khăng dọn ra ở ngôi nhà cũ. Ngôi nhà đó thì tồi tàn, khổ sở thế nào...”
Vài người phụ nữ đứng xung quanh không chịu nổi nữa, nhưng vì đây là chuyện nhà người ta nên họ cũng không tiện xen vào.
Cũng có người không hiểu rõ tình hình, nghe Lưu Tú Mai nói xong liền quay ra nhìn Lâm Thư Nhan bằng ánh mắt đầy khinh bỉ.
Lâm Thư Nhan cũng không để ý, cô chỉ muốn quan sát xem người chồng tiện nghi này sẽ phản ứng ra sao.
“Chuyện này về nhà nói sau,” Hạ Chương ngắt lời, mắt anh hướng về phía Lâm Thư Nhan: “Đi thôi.”
Lâm Thư Nhan bất ngờ, “Được, chờ chút.”
Cô cúi đầu lấy ra hai tờ phiếu từ túi vải, đưa cho thím Ngô rồi mới rời khỏi phòng.
Khi cô bước ra, Hạ Chương đã nhấc chân đi về phía cổng. Trên lưng anh đeo một chiếc ba lô quân dụng cao gần bằng nửa người, nhưng bước chân anh vẫn rất vững vàng, chắc chắn. Lâm Thư Nhan phải bước nhanh vài bước mới bắt kịp anh.
Lưu Tú Mai hừ một tiếng, vội kéo Hạ Diễm Diễm chạy theo.
Bà ta không rõ ý định của Hạ Chương, nhưng đoán rằng có lẽ anh sợ người khác chê cười, khi nhìn thấy cảnh gia đình rối loạn, nên muốn về nhà để giải quyết.
Có lẽ khi về đến nhà, anh sẽ đánh cho Lâm Thư Nhan một trận cũng nên.
Nghĩ đến đây, Lưu Tú Mai trong lòng phấn khởi, liếc Hạ Diễm Diễm một cái: “Diễm Diễm, nhớ nói chuyện cho khéo vào”
Phía trước, trong phòng vẫn còn ầm ĩ, mọi người đều bị thu hút bởi chuyện đang xảy ra. Nhưng khi mọi chuyện lắng xuống, lão bí thư chi bộ ngẩng đầu lên liền nhìn thấy anh.
“A, Hạ Chương à, cậu đã về rồi.”
Tiếng gọi này vang lên khiến mọi người đồng loạt ngoảnh lại.
Lâm Thư Nhan giật mình... thì ra người mà cô nhìn thấy lúc nãy chính là anh.
Người chồng trên danh nghĩa của cô.
Hạ Chương mặt mày lạnh nhạt, có lẽ vì đã quen với môi trường quân đội và từng trải qua chiến tranh, toàn thân anh toát lên khí chất khiến người khác không dám đến gần.
Anh gật đầu nhẹ, “Ừ, tôi vừa mới đến.”
Lúc này, ánh mắt anh nhìn sang Lâm Thư Nhan. Chỉ với cái nhìn thoáng qua đấy, cô đã cảm thấy hơi chột dạ.
Vừa đến là từ khi nào? Vừa về đã thấy thím anh bị cô bắt nạt đến ngồi khóc thảm dưới đất.
Thế này chẳng phải là chứng minh cô là người thô lỗ, ngang ngược, tính tình xấu, lại còn tham tiền sao…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thôi kệ, dù sao cũng là muốn ly hôn!
Nghĩ thế, lòng Lâm Thư Nhan bình tĩnh lại
“Ôi, Hà Chương, cậu về rồi hả? Vợ cậu đã làm loạn hết cả nhà chúng tôi.”
“Cậu nhìn xem vợ cậu này, làm cho nhà chú thím gà bay chó chạy. Trời ơi, trời ơi, khổ quá đi mà!”
Lưu Tú Mai từ dưới đất lăn lên, vừa khóc vừa làm trò, lao tới gần Hạ Chương, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của anh ngăn lại.
Phải nói rằng, gia đình Lưu Tú Mai đã sống ở thôn Hạ Kiều mười mấy năm, nhưng giữa họ và nhà họ Hạ không có gì qua lại, bà ta cũng chỉ gặp Hạ Chương vài lần khi anh còn nhỏ, hoàn toàn không thể nói là thân quen.
Ánh mắt của Hạ Chương lạnh lùng đến mức làm người ta ớn lạnh. Dù là Lưu Tú Mai, người mặt dày, cũng bị dọa cho giật mình
.
Nhưng nếu im để Lâm Thư Nhan lên tiếng trước, thì chắc chắn "thần tài" này sẽ mất ngay, nên bà ta quyết định gân cổ mà kêu thêm lần nữa.
“Thím nói cho cậu biết nhé, chú thím đã chăm sóc bọn trẻ tốt biết bao nhiêu, thế mà cô ta cứ khăng khăng dọn ra ở ngôi nhà cũ. Ngôi nhà đó thì tồi tàn, khổ sở thế nào...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vài người phụ nữ đứng xung quanh không chịu nổi nữa, nhưng vì đây là chuyện nhà người ta nên họ cũng không tiện xen vào.
Cũng có người không hiểu rõ tình hình, nghe Lưu Tú Mai nói xong liền quay ra nhìn Lâm Thư Nhan bằng ánh mắt đầy khinh bỉ.
Lâm Thư Nhan cũng không để ý, cô chỉ muốn quan sát xem người chồng tiện nghi này sẽ phản ứng ra sao.
“Chuyện này về nhà nói sau,” Hạ Chương ngắt lời, mắt anh hướng về phía Lâm Thư Nhan: “Đi thôi.”
Lâm Thư Nhan bất ngờ, “Được, chờ chút.”
Cô cúi đầu lấy ra hai tờ phiếu từ túi vải, đưa cho thím Ngô rồi mới rời khỏi phòng.
Khi cô bước ra, Hạ Chương đã nhấc chân đi về phía cổng. Trên lưng anh đeo một chiếc ba lô quân dụng cao gần bằng nửa người, nhưng bước chân anh vẫn rất vững vàng, chắc chắn. Lâm Thư Nhan phải bước nhanh vài bước mới bắt kịp anh.
Lưu Tú Mai hừ một tiếng, vội kéo Hạ Diễm Diễm chạy theo.
Bà ta không rõ ý định của Hạ Chương, nhưng đoán rằng có lẽ anh sợ người khác chê cười, khi nhìn thấy cảnh gia đình rối loạn, nên muốn về nhà để giải quyết.
Có lẽ khi về đến nhà, anh sẽ đánh cho Lâm Thư Nhan một trận cũng nên.
Nghĩ đến đây, Lưu Tú Mai trong lòng phấn khởi, liếc Hạ Diễm Diễm một cái: “Diễm Diễm, nhớ nói chuyện cho khéo vào”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro