Xuyên Đến Thập Niên 70, Mẹ Kế Pháo Hôi Thu Phục Cả Nhà Chồng
Hạ Chương Trở V...
2024-11-20 19:55:39
Từ lúc thấy Hạ Chương, ánh mắt Hạ Diễm Diễm vẫn không rời khỏi anh, nhìn anh như nhìn thấy nhiều tờ đại đoàn kết.
“Con biết rồi.”
Bốn người tiếp tục đi về phía trước.
Lâm Thư Nhan nhìn bóng lưng của Hạ Chương mà cảm thấy có chút băn khoăn. Theo nguyên tác trong tiểu thuyết, Hạ Chương còn ba tháng nữa mới về để nộp đơn ly hôn, sao lần này lại về sớm thế nhỉ?
Nhìn chiếc ba lô này, trông cũng không giống như ghé nhà thăm hỏi.
Hiệu ứng cánh bướm chăng?
Sự xuất hiện của cô đã thay đổi cốt truyện?
Hay là trong tiểu thuyết không đề cập đến điều này.
Đang mải suy nghĩ, người phía trước đột nhiên dừng lại, Lâm Thư Nhan suýt chút nữa đâm vào, cô vội đứng vững.
Hạ Chương hơi nghiêng người, “Đi hướng nào đây?”
“Hả?”
“Không phải em nói chuyển sang nhà cũ sao? Chuyển đi đâu?”
Lúc này, cô mới nhận ra phía trước là ngã rẽ. Lâm Thư Nhan chỉ về phía con đường nhỏ bên phải: “Bên đó, nhà ta kia kìa.”
Lưu Tú Mai lập tức chen lên: “Đúng rồi, Hạ Chương, cậu nên đưa bọn nhỏ về nhà chúng tôi mà ở. Tôi sẽ làm chút đồ ngon bổ dưỡng cho chúng nó. Chứ để bọn nhỏ sống ở căn nhà cũ kia thì ăn uống làm sao.”
Hạ Chương liếc nhìn bà ta một cái, khi ở ủy ban thôn, anh đã nghe hết mọi chuyện, tuy chưa rõ vợ mình đối xử với lũ trẻ ra sao, nhưng chắc chắn gia đình Lưu Tú Mai là không ổn.
“Chuyện đó để nói sau.”
Hạ Chương lạnh lùng nói hai chữ rồi đi theo hướng Lâm Thư Nhan chỉ.
Nhìn hai người rời đi, Hạ Diễm Diễm lo lắng, “Mẹ, làm sao bây giờ? Anh ấy lại đi sang nhà kia đó.”
Lưu Tú Mai tự tin, đắc ý nói, “Không sao đâu, chắc chắn là đi đón hai đứa nhỏ về thôi. Đi, mẹ về làm thịt gà, lát nữa chắc chắn họ sẽ tới, không chừng còn xin lỗi chúng ta.”
“Làm thịt gà!” Hạ Diễm Diễm thèm nhỏ dãi, ngày thường không phải lễ Tết, mẹ cô không nỡ giết gà. “Được rồi, về mau thôi mẹ!”
Hai mẹ con vui vẻ hớn hở trở về nhà.
*
Lối đi trên bờ ruộng khá hẹp, Hạ Chương bước nhanh, khiến Lâm Thư Nhan bị tụt lại phía sau một chút.
Người đàn ông này thật sự rất tuấn tú.
Cao, gầy, dáng người thẳng tắp, nhìn qua cũng phải cao gần 1m90. Gương mặt với những đường nét góc cạnh rõ ràng, ngũ quan sắc sảo, đặc biệt là đôi mắt sâu hai mí, kết hợp cùng sống mũi thẳng cao, dù đầu tóc cắt ngắn nhưng vẫn vô cùng cuốn hút.
Vừa có diện mạo, vừa có thực lực.
Không hiểu sao nữ chính Diêu Linh lại hủy bỏ hôn ước với anh, khiến anh phải chịu kiếp nạn nam thứ….
Nghĩ đến đây, Lâm Thư Nhan khẽ lắc đầu.
Đúng là đáng tiếc.
Khi đến trước căn nhà nhỏ, Hạ Chương đánh giá xung quanh.
Trước đây, anh từng sống trong khu đại viện quân nhân, một căn nhà hai tầng khang trang, so ra nơi này thì đúng là quá tồi tàn, cũ kỹ.
Lâm Thư Nhan bước tới, hơi thở có phần gấp gáp vì đi nhanh, ngực cô khẽ phập phồng.
Cô mở cửa, giải thích “Chúng tôi mới chuyển đến đây được mấy ngày, giờ này chắc bọn trẻ đã dậy.”
“Ừ.”
Hai người vào sân, liền thấy Hạ Tiểu Thụ đứng cạnh giường đất, đang giúp Phúc Bảo mặc áo ngoài. Khuôn mặt nhỏ của Phúc Bảo ửng hồng, có lẽ vì cô bé vừa ngủ dậy.
Quần áo đã được Lâm Thư Nhan giặt sạch sẽ, dù vải đã bạc màu nhưng vẫn rất gọn gàng tươm tất.
“Tiểu Thụ, nhìn này... Cậu đã về rồi,” Lâm Thư Nhan nhẹ nhàng nói, đặt túi vải sang một bên, tự mình giúp Phúc Bảo buộc nút áo.
“Con biết rồi.”
Bốn người tiếp tục đi về phía trước.
Lâm Thư Nhan nhìn bóng lưng của Hạ Chương mà cảm thấy có chút băn khoăn. Theo nguyên tác trong tiểu thuyết, Hạ Chương còn ba tháng nữa mới về để nộp đơn ly hôn, sao lần này lại về sớm thế nhỉ?
Nhìn chiếc ba lô này, trông cũng không giống như ghé nhà thăm hỏi.
Hiệu ứng cánh bướm chăng?
Sự xuất hiện của cô đã thay đổi cốt truyện?
Hay là trong tiểu thuyết không đề cập đến điều này.
Đang mải suy nghĩ, người phía trước đột nhiên dừng lại, Lâm Thư Nhan suýt chút nữa đâm vào, cô vội đứng vững.
Hạ Chương hơi nghiêng người, “Đi hướng nào đây?”
“Hả?”
“Không phải em nói chuyển sang nhà cũ sao? Chuyển đi đâu?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, cô mới nhận ra phía trước là ngã rẽ. Lâm Thư Nhan chỉ về phía con đường nhỏ bên phải: “Bên đó, nhà ta kia kìa.”
Lưu Tú Mai lập tức chen lên: “Đúng rồi, Hạ Chương, cậu nên đưa bọn nhỏ về nhà chúng tôi mà ở. Tôi sẽ làm chút đồ ngon bổ dưỡng cho chúng nó. Chứ để bọn nhỏ sống ở căn nhà cũ kia thì ăn uống làm sao.”
Hạ Chương liếc nhìn bà ta một cái, khi ở ủy ban thôn, anh đã nghe hết mọi chuyện, tuy chưa rõ vợ mình đối xử với lũ trẻ ra sao, nhưng chắc chắn gia đình Lưu Tú Mai là không ổn.
“Chuyện đó để nói sau.”
Hạ Chương lạnh lùng nói hai chữ rồi đi theo hướng Lâm Thư Nhan chỉ.
Nhìn hai người rời đi, Hạ Diễm Diễm lo lắng, “Mẹ, làm sao bây giờ? Anh ấy lại đi sang nhà kia đó.”
Lưu Tú Mai tự tin, đắc ý nói, “Không sao đâu, chắc chắn là đi đón hai đứa nhỏ về thôi. Đi, mẹ về làm thịt gà, lát nữa chắc chắn họ sẽ tới, không chừng còn xin lỗi chúng ta.”
“Làm thịt gà!” Hạ Diễm Diễm thèm nhỏ dãi, ngày thường không phải lễ Tết, mẹ cô không nỡ giết gà. “Được rồi, về mau thôi mẹ!”
Hai mẹ con vui vẻ hớn hở trở về nhà.
*
Lối đi trên bờ ruộng khá hẹp, Hạ Chương bước nhanh, khiến Lâm Thư Nhan bị tụt lại phía sau một chút.
Người đàn ông này thật sự rất tuấn tú.
Cao, gầy, dáng người thẳng tắp, nhìn qua cũng phải cao gần 1m90. Gương mặt với những đường nét góc cạnh rõ ràng, ngũ quan sắc sảo, đặc biệt là đôi mắt sâu hai mí, kết hợp cùng sống mũi thẳng cao, dù đầu tóc cắt ngắn nhưng vẫn vô cùng cuốn hút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa có diện mạo, vừa có thực lực.
Không hiểu sao nữ chính Diêu Linh lại hủy bỏ hôn ước với anh, khiến anh phải chịu kiếp nạn nam thứ….
Nghĩ đến đây, Lâm Thư Nhan khẽ lắc đầu.
Đúng là đáng tiếc.
Khi đến trước căn nhà nhỏ, Hạ Chương đánh giá xung quanh.
Trước đây, anh từng sống trong khu đại viện quân nhân, một căn nhà hai tầng khang trang, so ra nơi này thì đúng là quá tồi tàn, cũ kỹ.
Lâm Thư Nhan bước tới, hơi thở có phần gấp gáp vì đi nhanh, ngực cô khẽ phập phồng.
Cô mở cửa, giải thích “Chúng tôi mới chuyển đến đây được mấy ngày, giờ này chắc bọn trẻ đã dậy.”
“Ừ.”
Hai người vào sân, liền thấy Hạ Tiểu Thụ đứng cạnh giường đất, đang giúp Phúc Bảo mặc áo ngoài. Khuôn mặt nhỏ của Phúc Bảo ửng hồng, có lẽ vì cô bé vừa ngủ dậy.
Quần áo đã được Lâm Thư Nhan giặt sạch sẽ, dù vải đã bạc màu nhưng vẫn rất gọn gàng tươm tất.
“Tiểu Thụ, nhìn này... Cậu đã về rồi,” Lâm Thư Nhan nhẹ nhàng nói, đặt túi vải sang một bên, tự mình giúp Phúc Bảo buộc nút áo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro