Xuyên Đến Thập Niên 70, Mẹ Kế Pháo Hôi Thu Phục Cả Nhà Chồng
Trút Giận Lên P...
2024-11-20 19:55:39
Lâm Thư Nhan cũng đói, vừa đút cho Phúc Bảo một miếng lại ăn một miếng.
Kiếp trước, cô nằm liệt giường, thỉnh thoảng mới ăn được chút thức ăn lỏng, phần lớn thời gian đều phải truyền dịch dinh dưỡng. Nghĩ mà tiếc thay cho một đôi tay giỏi nấu nướng của mình.
Bây giờ có thể ngồi ăn uống đàng hoàng, Lâm Thư Nhan cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Món canh mềm mại, thơm lừng, rất hợp với khẩu vị trẻ con.
Phúc Bảo nhai nhanh như một chú thỏ con, đôi mắt sáng lên vì thích thú..
Ăn no xong, trời đã tối hẳn. Trong phòng chỉ có một ngọn đèn dầu leo lét. Thời buổi này, dầu hỏa là thứ hiếm, phải có phiếu mới mua được, nên Lâm Thư Nhan quyết định không thắp đèn thêm.
Cô bảo Hạ Tiểu Thụ dẫn Phúc Bảo đi rửa mặt, còn mình thì chuẩn bị giường chiếu. Sau đó, cô đóng cửa cẩn thận, rồi lấy từ trong tủ một cây gậy gỗ chặn cửa phòng lại từ bên trong.
Hạ Tiểu Thụ nằm ở phía ngoài, còn Phúc Bảo nằm ở phía trong.
Lâm Thư Nhan nghĩ rằng đêm nay sẽ khó mà ngủ được.
Nhưng không ngờ, vừa nhắm mắt lại, cô đã chìm vào giấc ngủ sâu.
*
Hai ngày trôi qua, Hạ Diễm Diễm và Lưu Tú Mai vẫn giữ thói quen hàng ngày gây sự, nhưng đều bị Lâm Thư Nhan bật lại, khiến cả hai bực bội bỏ về.
Cô mượn chiếc bút chì cùn của Hạ Tiểu Thụ, có lẽ vì hôm đó giúp cậu đánh lại Hạ Diễm Diễm mà đứa trẻ bắt đầu có chút thiện cảm với cô.
Lâm Thư Nhan cẩn thận ghi chép và tính toán số tiền Hạ Chương gửi về, rõ ràng đến từng hào, từng cắc. Hiện tại là ngày mùng 1, đến ngày 15, cô sẽ lấy phần tiền của mình, không để gia đình này lấy thêm một đồng nào nữa.
Sáng sớm không thấy Hạ Tiểu Thụ đâu, Lâm Thư Nhan nghĩ rằng cậu đi chơi đâu đó, liền bế Phúc Bảo ra sân nằm phơi nắng.
Phúc Bảo trong mấy ngày qua đã được chăm sóc kỹ càng, sạch sẽ. Dù quần áo đều có nhiều mụn vá, nhưng chúng đều sạch thơm, mang mùi hương của nắng. Gương mặt và đôi tay nhỏ cũng không còn bẩn thỉu, trông cô bé càng lúc càng đáng yêu.
Phúc Bảo ngoan ngoãn ngồi trong lòng Lâm Thư Nhan, vừa gặm củ khoai tây nướng mà thím hàng xóm cho, vừa thỉnh thoảng nhét vào miệng Lâm Thư Nhan một miếng, như thể muốn chia cho cô một phần.
Nhà chính không có tiếng động, có lẽ không có ai ở nhà.
Lâm Thư Nhan đặt Phúc Bảo lên ghế nhỏ, dặn dò: “Phúc Bảo, mợ đi ra ngoài một lát, con ngồi yên chơi nhé.”
Phúc Bảo gặm khoai tây, ngoan ngoãn gật đầu, Lâm Thư Nhan yên tâm rời đi.
Nhưng ngay khi cô vừa đi khỏi, Hạ Diễm Diễm từ trong phòng ló đầu ra, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm vào Phúc Bảo.
Sáng nay, Lưu Tú Mai ra đồng trồng rau, còn cô ta giả đau ở nhà, lại nghe Hạ Thành Quốc nói hôm nay có nhiều việc nên mang Hạ Tiểu Thụ đi theo. Giờ trong nhà chỉ còn lại cô ta và Phúc Bảo.
Hai ngày qua, Hạ Diễm Diễm bực tức không chịu nổi, Lâm Thư Nhan chẳng làm việc gì, giặt đồ và nấu nướng cho cả nhà đều đổ lên đầu cô ta. Hạ Thành Quốc yêu cầu phải nhẫn nhịn thêm ít ngày, nhưng Hạ Diễm Diễm thực sự không nhịn nỗi.
Nếu không đánh được Lâm Thư Nhan, ít nhất cô ta cũng có thể trút giận lên Phúc Bảo.
Nghĩ vậy, cô ta liền bước nhanh chân về phía cô bé.
Phúc Bảo vẫn mải mê ăn khoai tây, không nhận ra sự nguy hiểm đang đến gần. Bỗng nhiên, một cái tát từ đâu giáng xuống, khoai tây rơi xuống đất, lăn vài vòng.
Kiếp trước, cô nằm liệt giường, thỉnh thoảng mới ăn được chút thức ăn lỏng, phần lớn thời gian đều phải truyền dịch dinh dưỡng. Nghĩ mà tiếc thay cho một đôi tay giỏi nấu nướng của mình.
Bây giờ có thể ngồi ăn uống đàng hoàng, Lâm Thư Nhan cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Món canh mềm mại, thơm lừng, rất hợp với khẩu vị trẻ con.
Phúc Bảo nhai nhanh như một chú thỏ con, đôi mắt sáng lên vì thích thú..
Ăn no xong, trời đã tối hẳn. Trong phòng chỉ có một ngọn đèn dầu leo lét. Thời buổi này, dầu hỏa là thứ hiếm, phải có phiếu mới mua được, nên Lâm Thư Nhan quyết định không thắp đèn thêm.
Cô bảo Hạ Tiểu Thụ dẫn Phúc Bảo đi rửa mặt, còn mình thì chuẩn bị giường chiếu. Sau đó, cô đóng cửa cẩn thận, rồi lấy từ trong tủ một cây gậy gỗ chặn cửa phòng lại từ bên trong.
Hạ Tiểu Thụ nằm ở phía ngoài, còn Phúc Bảo nằm ở phía trong.
Lâm Thư Nhan nghĩ rằng đêm nay sẽ khó mà ngủ được.
Nhưng không ngờ, vừa nhắm mắt lại, cô đã chìm vào giấc ngủ sâu.
*
Hai ngày trôi qua, Hạ Diễm Diễm và Lưu Tú Mai vẫn giữ thói quen hàng ngày gây sự, nhưng đều bị Lâm Thư Nhan bật lại, khiến cả hai bực bội bỏ về.
Cô mượn chiếc bút chì cùn của Hạ Tiểu Thụ, có lẽ vì hôm đó giúp cậu đánh lại Hạ Diễm Diễm mà đứa trẻ bắt đầu có chút thiện cảm với cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Thư Nhan cẩn thận ghi chép và tính toán số tiền Hạ Chương gửi về, rõ ràng đến từng hào, từng cắc. Hiện tại là ngày mùng 1, đến ngày 15, cô sẽ lấy phần tiền của mình, không để gia đình này lấy thêm một đồng nào nữa.
Sáng sớm không thấy Hạ Tiểu Thụ đâu, Lâm Thư Nhan nghĩ rằng cậu đi chơi đâu đó, liền bế Phúc Bảo ra sân nằm phơi nắng.
Phúc Bảo trong mấy ngày qua đã được chăm sóc kỹ càng, sạch sẽ. Dù quần áo đều có nhiều mụn vá, nhưng chúng đều sạch thơm, mang mùi hương của nắng. Gương mặt và đôi tay nhỏ cũng không còn bẩn thỉu, trông cô bé càng lúc càng đáng yêu.
Phúc Bảo ngoan ngoãn ngồi trong lòng Lâm Thư Nhan, vừa gặm củ khoai tây nướng mà thím hàng xóm cho, vừa thỉnh thoảng nhét vào miệng Lâm Thư Nhan một miếng, như thể muốn chia cho cô một phần.
Nhà chính không có tiếng động, có lẽ không có ai ở nhà.
Lâm Thư Nhan đặt Phúc Bảo lên ghế nhỏ, dặn dò: “Phúc Bảo, mợ đi ra ngoài một lát, con ngồi yên chơi nhé.”
Phúc Bảo gặm khoai tây, ngoan ngoãn gật đầu, Lâm Thư Nhan yên tâm rời đi.
Nhưng ngay khi cô vừa đi khỏi, Hạ Diễm Diễm từ trong phòng ló đầu ra, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm vào Phúc Bảo.
Sáng nay, Lưu Tú Mai ra đồng trồng rau, còn cô ta giả đau ở nhà, lại nghe Hạ Thành Quốc nói hôm nay có nhiều việc nên mang Hạ Tiểu Thụ đi theo. Giờ trong nhà chỉ còn lại cô ta và Phúc Bảo.
Hai ngày qua, Hạ Diễm Diễm bực tức không chịu nổi, Lâm Thư Nhan chẳng làm việc gì, giặt đồ và nấu nướng cho cả nhà đều đổ lên đầu cô ta. Hạ Thành Quốc yêu cầu phải nhẫn nhịn thêm ít ngày, nhưng Hạ Diễm Diễm thực sự không nhịn nỗi.
Nếu không đánh được Lâm Thư Nhan, ít nhất cô ta cũng có thể trút giận lên Phúc Bảo.
Nghĩ vậy, cô ta liền bước nhanh chân về phía cô bé.
Phúc Bảo vẫn mải mê ăn khoai tây, không nhận ra sự nguy hiểm đang đến gần. Bỗng nhiên, một cái tát từ đâu giáng xuống, khoai tây rơi xuống đất, lăn vài vòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro