Xuyên Đến Thập Niên 70: Thái Tử Lưu Đày Ăn Dưa Nằm Thắng
Chương 4
2024-11-18 15:30:03
Lưu Lan Hương cảm thấy đau khổ, nỗi đau này còn khủng khϊếp hơn cả việc không đủ ăn đủ mặc, như nhai phải hoàng liên khiến trong lòng bà run sợ.
Thực ra bà cũng đã từng nghĩ đến việc kết thúc tất cả.
Nhưng nếu bà chết đi, bốn đứa con còn lại phải làm sao đây?
Không còn cách nào khác, Lưu Lan Hương chỉ có thể nhẫn nhịn, cắn răng tự vực dậy tinh thần.
Từ nay về sau, bốn đứa con chính là sinh mệnh của bà, còn bà sẽ sống vì con!
Chỉ cần còn một hơi thở, bà nhất định phải nuôi dạy các con khôn lớn.
Dù chỉ còn lại một mình, Lưu Lan Hương cũng muốn hoàn thành ước nguyện chung của mình và Tô lão tam.
Lửa trong bếp đã cháy rực, Lưu Lan Hương cho vài lát gừng vào nồi sắt lớn, sau đó để Tô Mậu 7 tuổi trông nồi nước sôi, còn mình thì đi tìm một cái chậu đất, bỏ vào vài khúc gỗ đỏ đã cháy rực, cuối cùng bê chậu than vào nhà tranh lạnh lẽo.
Nhưng đột nhiên, Lưu Lan Hương nghe thấy tiếng hét của con gái lớn Tô Dĩnh từ dưới hầm.
“Ây da—”
“Con gái lớn? Con sao thế?” Lưu Lan Hương vội đặt chậu than xuống, nói rồi bà định xuống hầm xem tình hình.
Nhưng chưa kịp xuống thang, Tô Dĩnh đã nhanh chóng trả lời: “Mẹ, con không sao, chỉ bị đập đầu thôi.”
Lưu Lan Hương ngừng lại động tác, vẫn còn hơi lo lắng dò hỏi: “Vậy mẹ không xuống nhé? Con tự làm được không?”
Tô Dĩnh đáp: “Không cần, không cần, con lên ngay đây.”
Nghe thấy giọng đầy mạnh mẽ của con gái lớn, Lưu Lan Hương không nghi ngờ gì nữa, leo lên thang bê chậu than vào nhà.
Nhưng thật ra Tô Dĩnh ở dưới hầm không giống như cô nói là không có chuyện gì.
Lúc này Tô Dĩnh mở to mắt nhìn xung quanh, biểu cảm đầy kinh ngạc!
Cô phát hiện đây thực sự là cái hầm tối tăm lạnh lẽo trong ký ức, không xa là cái thang gỗ cũ kỹ đã bị thay từ mấy chục năm trước.
Nhìn lại thân thể nhỏ bé và đôi tay nhỏ của mình rồi nghĩ đến giọng nói dịu dàng quan tâm của mẹ mà cô chỉ nghe thấy trong mơ, nước mắt Tô Dĩnh chảy ròng ròng.
Chuyện lớn rồi, cô đã trọng sinh!
Từ một bà lão cứng cỏi 63 tuổi, tóc hoa râm vào năm 2023 trọng sinh trở về mùa Thu năm 1970, trở thành một cô bé 9 tuổi cứng đầu đầy nghịch ngợm!
Cô đã trọng sinh, thật sự là quá tốt rồi!
Tô Dĩnh lén lút trốn trong hầm, vừa cười lớn không thành tiếng vừa khóc như điên dại.
Cô nhớ rất rõ thời gian này, dù sau này có lẫn trí cũng không thể quên được.
Chính từ mùa Thu này, gia đình cô bắt đầu xảy ra hàng loạt bi kịch liên tiếp.
Dù theo ký ức trong đầu, hiện tại cha cô đã qua đời và không thể thay đổi được.
Nhưng em út Tô Dụ vẫn còn sống, em ba Tô Thành chưa bị gãy chân phải bỏ học, không có cơ hội thi đại học, em hai Tô Mậu cũng chưa vì cứu cô mà đánh chết người phải ngồi tù, bỏ lỡ mất mười năm vàng bạc trời cho!
Quan trọng nhất là người mẹ đã hy sinh cả đời không oán trách vì họ, người mẹ luôn yêu thương và tin tưởng con mình vẫn còn sống khỏe mạnh, chưa vì lao lực quá độ mà sớm ra đi, thậm chí chưa tới tuổi 50!
Sau khi sắp xếp lại mọi chuyện rõ ràng, Tô Dĩnh không dám chần chừ thêm nữa, cô chỉnh đốn lại cảm xúc, cầm mấy củ khoai lang trong tay rồi chui ra khỏi hầm.
Đúng vậy, mấy củ khoai lang, đây là toàn bộ lương thực còn lại của nhà cô.
Nhưng Tô Dĩnh nhớ rõ, tối nay đội sản xuất sẽ chia lương thực.
Đúng vậy, vào ngày cha cô được chôn cất.
Thực ra bà cũng đã từng nghĩ đến việc kết thúc tất cả.
Nhưng nếu bà chết đi, bốn đứa con còn lại phải làm sao đây?
Không còn cách nào khác, Lưu Lan Hương chỉ có thể nhẫn nhịn, cắn răng tự vực dậy tinh thần.
Từ nay về sau, bốn đứa con chính là sinh mệnh của bà, còn bà sẽ sống vì con!
Chỉ cần còn một hơi thở, bà nhất định phải nuôi dạy các con khôn lớn.
Dù chỉ còn lại một mình, Lưu Lan Hương cũng muốn hoàn thành ước nguyện chung của mình và Tô lão tam.
Lửa trong bếp đã cháy rực, Lưu Lan Hương cho vài lát gừng vào nồi sắt lớn, sau đó để Tô Mậu 7 tuổi trông nồi nước sôi, còn mình thì đi tìm một cái chậu đất, bỏ vào vài khúc gỗ đỏ đã cháy rực, cuối cùng bê chậu than vào nhà tranh lạnh lẽo.
Nhưng đột nhiên, Lưu Lan Hương nghe thấy tiếng hét của con gái lớn Tô Dĩnh từ dưới hầm.
“Ây da—”
“Con gái lớn? Con sao thế?” Lưu Lan Hương vội đặt chậu than xuống, nói rồi bà định xuống hầm xem tình hình.
Nhưng chưa kịp xuống thang, Tô Dĩnh đã nhanh chóng trả lời: “Mẹ, con không sao, chỉ bị đập đầu thôi.”
Lưu Lan Hương ngừng lại động tác, vẫn còn hơi lo lắng dò hỏi: “Vậy mẹ không xuống nhé? Con tự làm được không?”
Tô Dĩnh đáp: “Không cần, không cần, con lên ngay đây.”
Nghe thấy giọng đầy mạnh mẽ của con gái lớn, Lưu Lan Hương không nghi ngờ gì nữa, leo lên thang bê chậu than vào nhà.
Nhưng thật ra Tô Dĩnh ở dưới hầm không giống như cô nói là không có chuyện gì.
Lúc này Tô Dĩnh mở to mắt nhìn xung quanh, biểu cảm đầy kinh ngạc!
Cô phát hiện đây thực sự là cái hầm tối tăm lạnh lẽo trong ký ức, không xa là cái thang gỗ cũ kỹ đã bị thay từ mấy chục năm trước.
Nhìn lại thân thể nhỏ bé và đôi tay nhỏ của mình rồi nghĩ đến giọng nói dịu dàng quan tâm của mẹ mà cô chỉ nghe thấy trong mơ, nước mắt Tô Dĩnh chảy ròng ròng.
Chuyện lớn rồi, cô đã trọng sinh!
Từ một bà lão cứng cỏi 63 tuổi, tóc hoa râm vào năm 2023 trọng sinh trở về mùa Thu năm 1970, trở thành một cô bé 9 tuổi cứng đầu đầy nghịch ngợm!
Cô đã trọng sinh, thật sự là quá tốt rồi!
Tô Dĩnh lén lút trốn trong hầm, vừa cười lớn không thành tiếng vừa khóc như điên dại.
Cô nhớ rất rõ thời gian này, dù sau này có lẫn trí cũng không thể quên được.
Chính từ mùa Thu này, gia đình cô bắt đầu xảy ra hàng loạt bi kịch liên tiếp.
Dù theo ký ức trong đầu, hiện tại cha cô đã qua đời và không thể thay đổi được.
Nhưng em út Tô Dụ vẫn còn sống, em ba Tô Thành chưa bị gãy chân phải bỏ học, không có cơ hội thi đại học, em hai Tô Mậu cũng chưa vì cứu cô mà đánh chết người phải ngồi tù, bỏ lỡ mất mười năm vàng bạc trời cho!
Quan trọng nhất là người mẹ đã hy sinh cả đời không oán trách vì họ, người mẹ luôn yêu thương và tin tưởng con mình vẫn còn sống khỏe mạnh, chưa vì lao lực quá độ mà sớm ra đi, thậm chí chưa tới tuổi 50!
Sau khi sắp xếp lại mọi chuyện rõ ràng, Tô Dĩnh không dám chần chừ thêm nữa, cô chỉnh đốn lại cảm xúc, cầm mấy củ khoai lang trong tay rồi chui ra khỏi hầm.
Đúng vậy, mấy củ khoai lang, đây là toàn bộ lương thực còn lại của nhà cô.
Nhưng Tô Dĩnh nhớ rõ, tối nay đội sản xuất sẽ chia lương thực.
Đúng vậy, vào ngày cha cô được chôn cất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro