Xuyên Đến Thập Niên 70: Thái Tử Lưu Đày Ăn Dưa Nằm Thắng
Chương 5
2024-11-18 15:30:03
Lần này cô không thể để đại bá phá hỏng nữa, lão già không biết xấu hổ! Lợi ích đều bị ông ta chiếm hết, khổ sở đều do nhà cô chịu!
Lúc đó Tô Dĩnh 9 tuổi không hiểu được nhưng Tô Dĩnh 63 tuổi thì hiểu quá rõ.
Tô Dĩnh quyết định, đời này cô nhất định phải nghĩ cách đưa gia đình thoát khỏi cảnh khổ, kiếm tiền mua đồ ngon cho các em, mua sữa đặc, mua kẹo, mua trứng mua thịt, còn phải may quần áo đẹp cho mẹ, mỗi mùa đều phải may vài bộ khiến mấy bà thím lắm điều trong làng phải ghen tị chết!
Còn mấy kẻ không biết xấu hổ trong làng, cũng như những người đã hại gia đình cô, không ai được thoát! Nếu không khiến họ phải khuất phục thì tên Tô Dĩnh của cô sẽ viết ngược!
Cô không còn là cái cây đậu nhỏ chỉ biết la lối, không nắm được trọng điểm nữa, giờ cô đã trải qua mấy chục năm phồn hoa, là bà lão mạnh mẽ vô địch khắp khu, Nữu Cỗ Lộc - Tô Dĩnh!
À phải rồi, còn nhà chồng của cô nữa.
Đời này cô không thể nghe lời người khác mà bỏ cuộc sớm, để ông ấy cô đơn đến hơn ba mươi tuổi mới tu thành chánh quả.
Tuy nhiên, hiện tại điều cô cần làm trước tiên là chăm sóc tốt cho em út.
Tô Dĩnh nhớ lại kiếp trước, em út đã qua đời trong hai ngày này.
Dù khi đó em út sốt liên tục nhưng không nghiêm trọng, không ai ngờ rằng em ấy không thể qua khỏi.
Đúng là trong hai ngày này, sau khi chia lương thực không lâu, sáng hôm đó khi tỉnh dậy, cơ thể em út đã lạnh ngắt.
Việc này sau đó cô suy nghĩ đi suy nghĩ lại, mấy chục năm sau vẫn thường xuyên mất ngủ cả đêm.
Tô Dĩnh luôn cảm thấy có lỗi với em út.
Tại sao cùng một mẹ sinh ra, ba anh em lớn đều có thể sống đến già, chỉ riêng em út phải chết sớm, thậm chí chưa kịp ngắm nhìn thế gian này.
Người trong làng đều nói em út ngốc nhưng ngốc cái gì! Sau này cô nuôi con còn không biết sao, em út chỉ là bị đói thôi! Thiếu lương thực thiếu dinh dưỡng, đứa nhỏ như vậy, cả ngày ăn không no mặc không ấm, đã ba tuổi mà xương vẫn chưa cứng, đi một bước còn lảo đảo, sao đầu óc có thể phát triển tốt được! Sao có thể lớn lên thành đứa bé thông minh được!
Tô Dĩnh cầm khoai lang bước nhanh hơn.
Chờ đó, tối nay chị cả sẽ làm đồ ngon cho mà ăn!
Tô Dĩnh dùng nước lạnh rửa sạch ba củ khoai lang, để nguyên vỏ cắt thành sợi rồi cho tất cả vào nồi.
Cắt thành sợi chủ yếu để trông nhiều hơn, lại chín nhanh tiết kiệm củi lửa.
Khi Tô Dĩnh đang nấu khoai lang, em hai Tô Mậu luôn ở bên cạnh bếp lò cùng cô, không thể để phí phạm cái ấm áp quanh bếp lò được.
Lương thực trong nhà đã đếm trên đầu ngón tay, Tô Mậu thấy chị cả nấu hết ba củ khoai lang còn lại, đứa trẻ 7 tuổi không nhịn được bắt đầu lo lắng ngày mai sẽ ăn gì.
Tô Mậu mở miệng rồi lại ngậm lại, cuối cùng cũng không nói gì, ngược lại còn vô thức nuốt nước bọt, đồng thời hạ quyết tâm, sáng mai anh sẽ lên núi tìm đồ ăn!
Tháng trước anh họ bên nhà chú hai là Lư Đản đã lén nói với anh rằng có một cây hạt dẻ trên núi phía sau sắp chín rồi.
Dù cây hạt dẻ đó có chút gần khu rừng sâu, ban đầu Tô Mậu còn do dự nhưng bây giờ anh quyết định rồi, mình là người đàn ông lớn nhất trong nhà, phải gánh vác gia đình!
Gần khu rừng sâu gì chứ, hoàn toàn không sợ! Việc hái hạt dẻ cứ để cho Tô Mậu lo!
Lúc đó Tô Dĩnh 9 tuổi không hiểu được nhưng Tô Dĩnh 63 tuổi thì hiểu quá rõ.
Tô Dĩnh quyết định, đời này cô nhất định phải nghĩ cách đưa gia đình thoát khỏi cảnh khổ, kiếm tiền mua đồ ngon cho các em, mua sữa đặc, mua kẹo, mua trứng mua thịt, còn phải may quần áo đẹp cho mẹ, mỗi mùa đều phải may vài bộ khiến mấy bà thím lắm điều trong làng phải ghen tị chết!
Còn mấy kẻ không biết xấu hổ trong làng, cũng như những người đã hại gia đình cô, không ai được thoát! Nếu không khiến họ phải khuất phục thì tên Tô Dĩnh của cô sẽ viết ngược!
Cô không còn là cái cây đậu nhỏ chỉ biết la lối, không nắm được trọng điểm nữa, giờ cô đã trải qua mấy chục năm phồn hoa, là bà lão mạnh mẽ vô địch khắp khu, Nữu Cỗ Lộc - Tô Dĩnh!
À phải rồi, còn nhà chồng của cô nữa.
Đời này cô không thể nghe lời người khác mà bỏ cuộc sớm, để ông ấy cô đơn đến hơn ba mươi tuổi mới tu thành chánh quả.
Tuy nhiên, hiện tại điều cô cần làm trước tiên là chăm sóc tốt cho em út.
Tô Dĩnh nhớ lại kiếp trước, em út đã qua đời trong hai ngày này.
Dù khi đó em út sốt liên tục nhưng không nghiêm trọng, không ai ngờ rằng em ấy không thể qua khỏi.
Đúng là trong hai ngày này, sau khi chia lương thực không lâu, sáng hôm đó khi tỉnh dậy, cơ thể em út đã lạnh ngắt.
Việc này sau đó cô suy nghĩ đi suy nghĩ lại, mấy chục năm sau vẫn thường xuyên mất ngủ cả đêm.
Tô Dĩnh luôn cảm thấy có lỗi với em út.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tại sao cùng một mẹ sinh ra, ba anh em lớn đều có thể sống đến già, chỉ riêng em út phải chết sớm, thậm chí chưa kịp ngắm nhìn thế gian này.
Người trong làng đều nói em út ngốc nhưng ngốc cái gì! Sau này cô nuôi con còn không biết sao, em út chỉ là bị đói thôi! Thiếu lương thực thiếu dinh dưỡng, đứa nhỏ như vậy, cả ngày ăn không no mặc không ấm, đã ba tuổi mà xương vẫn chưa cứng, đi một bước còn lảo đảo, sao đầu óc có thể phát triển tốt được! Sao có thể lớn lên thành đứa bé thông minh được!
Tô Dĩnh cầm khoai lang bước nhanh hơn.
Chờ đó, tối nay chị cả sẽ làm đồ ngon cho mà ăn!
Tô Dĩnh dùng nước lạnh rửa sạch ba củ khoai lang, để nguyên vỏ cắt thành sợi rồi cho tất cả vào nồi.
Cắt thành sợi chủ yếu để trông nhiều hơn, lại chín nhanh tiết kiệm củi lửa.
Khi Tô Dĩnh đang nấu khoai lang, em hai Tô Mậu luôn ở bên cạnh bếp lò cùng cô, không thể để phí phạm cái ấm áp quanh bếp lò được.
Lương thực trong nhà đã đếm trên đầu ngón tay, Tô Mậu thấy chị cả nấu hết ba củ khoai lang còn lại, đứa trẻ 7 tuổi không nhịn được bắt đầu lo lắng ngày mai sẽ ăn gì.
Tô Mậu mở miệng rồi lại ngậm lại, cuối cùng cũng không nói gì, ngược lại còn vô thức nuốt nước bọt, đồng thời hạ quyết tâm, sáng mai anh sẽ lên núi tìm đồ ăn!
Tháng trước anh họ bên nhà chú hai là Lư Đản đã lén nói với anh rằng có một cây hạt dẻ trên núi phía sau sắp chín rồi.
Dù cây hạt dẻ đó có chút gần khu rừng sâu, ban đầu Tô Mậu còn do dự nhưng bây giờ anh quyết định rồi, mình là người đàn ông lớn nhất trong nhà, phải gánh vác gia đình!
Gần khu rừng sâu gì chứ, hoàn toàn không sợ! Việc hái hạt dẻ cứ để cho Tô Mậu lo!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro