Xuyên Đến Thập Niên 80: Cô Vợ Nhỏ Trọng Sinh Của Thủ Trưởng
Anh Cả, Chúng T...
Bát Nguyệt Lệ
2025-01-10 02:40:25
Thẩm Hi định hôm nay sẽ đến trường học báo danh, cô về phòng thay quần áo sau đó đi xuống lầu.
Nghe thấy tiếng Thẩm Hi xuống lầu, hai người dưới lầu lập tức ăn ý ngừng nói chuyện.
“Anh cả, chúng ta đi thôi.”
Cố Cảnh Nam nhìn cô, hôm nay cô mặc cái áo sơ mi nhìn rất khiêm tốn, tết tóc hai bên, cả người rất có tinh thần.
Thẩm Hi thấy anh nhìn chằm chằm mình như vậy, nghi ngờ nhìn lại cách ăn mặc của bản thân: “Sao thế?”
Cô đã cố gắng khiêm tốn, đã tìm ra chiếc áo có chất lượng vải kém nhất trong tủ ra, còn cố ý tết tóc như thời đại này.
“Không có gì.” Cố Cảnh Nam không nhìn nữa: “Hôm nay quân đội có việc, tối nay anh sẽ không về, ngày mai anh sẽ đến nhà họ Thẩm đón em.”
Nghe thấy vậy, Thẩm Hi nheo mắt nhìn anh trai mình, cô chắc chắn lúc cô lên lầu thay đồ họ đã “giao dịch” gì đó.
Thẩm Hi đồng ý, không nói nhiều.
Cố Cảnh Nam đưa họ ra khỏi khu tập thể, trên đường đi ra không tránh khỏi sự tò mò của các bác gái.
Hai ngày nay cô cũng đã quen với nhiều người nên cũng chào hỏi họ, Thẩm Hi cũng giải thích đó là anh cả của mình.
Chủ nhiệm Phương nhìn thấy họ ra khỏi khu tập thể, mấy người lại tụ lại tám chuyện.
“Không ngờ là em gái Tiểu Hi còn có anh trai đẹp trai như vậy, em gái này xinh đẹp chắc chắn anh trai cũng không tệ rồi.”
“Không biết là anh trai cô ấy đã lấy vợ chưa, nếu không…”
“Tôi thấy cháu gái sinh viên của bà thật kén chọn, người ta cũng chưa chắc đã để ý đến cháu gái bà.”
“Bà nói gì vậy chứ?”
“Được rồi, được rồi, mấy bà không thấy anh của Tiểu Hi này nhìn có vẻ rất quen sao? Hình như đã gặp ở đâu rồi.”
…
Cố Cảnh Nam đưa Thẩm Hi lên xe, dặn dò cô như dặn dò một đứa trẻ.
Thẩm Khởi lạnh mắt nhìn: “Gió lớn, kéo kính xe lên đi.”
Sau khi xe đi rồi, Thẩm Hi dựa lưng vào ghế ngồi nhìn về đằng trước.
Một lát sau cô mở miệng hỏi: “Em không nhớ anh và Cố Cảnh Nam có mâu thuẫn gì.”
Mâu thuẫn sao?
Trước đây đúng là không có.
Nhưng bây giờ có rồi.
Anh ấy chỉ có một đứa em gái ruột thôi, nếu như buổi tối hôm đó Cố Cảnh Nam nhẫn nhịn một chút thì em gái anh ấy cũng không nhất định phải gả cho Cố Cảnh Nam.
Em gái anh ấy càng nên gả cho người tốt hơn chứ không phải là gả cho một người cả ngày không về nhà, luôn có suy nghĩ muốn bay xa, lại còn có bệnh về mắt.
Vốn dĩ anh ấy đều có thể mắt nhắm mắt mở về chuyện này, nhưng mà em gái lại còn vì Cố Cảnh Nam mà muốn làm quân y, tuy rằng Thẩm Hi không thừa nhận.
“Vì em muốn làm quân y sao?” Thấy anh ấy không nói, Thẩm Hi hỏi.
Thẩm Khởi không nghĩ nữa: “Anh tôn trọng quyết định của em.”
“Anh thấy thái độ của em với Thẩm Ánh Chi, anh còn cảm thấy em sẽ vì một người đàn ông mà lựa chọn điều em không thích sao?” Thẩm Hi nói.
Có vẻ như là không.
“Em thật sự thích học y, nếu như anh cảm thấy em bị ép, anh có thể từ từ quan sát, xem em có tài năng này không.” Ánh mắt Thẩm Hi tinh ranh.
Thẩm Khởi yên lặng một lát lại nói: “Nói mấy câu này với anh không phải là đang nói giúp Cố Cảnh Nam sao?”
“…”
Thật không ngờ Thẩm Khởi là một người cuồng em gái.
Thẩm Khởi không trực tiếp dẫn cô đến trường học mà đến bệnh viện đón người trước, người được đón là Ôn Thanh Nhã.
Nghe thấy tiếng Thẩm Hi xuống lầu, hai người dưới lầu lập tức ăn ý ngừng nói chuyện.
“Anh cả, chúng ta đi thôi.”
Cố Cảnh Nam nhìn cô, hôm nay cô mặc cái áo sơ mi nhìn rất khiêm tốn, tết tóc hai bên, cả người rất có tinh thần.
Thẩm Hi thấy anh nhìn chằm chằm mình như vậy, nghi ngờ nhìn lại cách ăn mặc của bản thân: “Sao thế?”
Cô đã cố gắng khiêm tốn, đã tìm ra chiếc áo có chất lượng vải kém nhất trong tủ ra, còn cố ý tết tóc như thời đại này.
“Không có gì.” Cố Cảnh Nam không nhìn nữa: “Hôm nay quân đội có việc, tối nay anh sẽ không về, ngày mai anh sẽ đến nhà họ Thẩm đón em.”
Nghe thấy vậy, Thẩm Hi nheo mắt nhìn anh trai mình, cô chắc chắn lúc cô lên lầu thay đồ họ đã “giao dịch” gì đó.
Thẩm Hi đồng ý, không nói nhiều.
Cố Cảnh Nam đưa họ ra khỏi khu tập thể, trên đường đi ra không tránh khỏi sự tò mò của các bác gái.
Hai ngày nay cô cũng đã quen với nhiều người nên cũng chào hỏi họ, Thẩm Hi cũng giải thích đó là anh cả của mình.
Chủ nhiệm Phương nhìn thấy họ ra khỏi khu tập thể, mấy người lại tụ lại tám chuyện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không ngờ là em gái Tiểu Hi còn có anh trai đẹp trai như vậy, em gái này xinh đẹp chắc chắn anh trai cũng không tệ rồi.”
“Không biết là anh trai cô ấy đã lấy vợ chưa, nếu không…”
“Tôi thấy cháu gái sinh viên của bà thật kén chọn, người ta cũng chưa chắc đã để ý đến cháu gái bà.”
“Bà nói gì vậy chứ?”
“Được rồi, được rồi, mấy bà không thấy anh của Tiểu Hi này nhìn có vẻ rất quen sao? Hình như đã gặp ở đâu rồi.”
…
Cố Cảnh Nam đưa Thẩm Hi lên xe, dặn dò cô như dặn dò một đứa trẻ.
Thẩm Khởi lạnh mắt nhìn: “Gió lớn, kéo kính xe lên đi.”
Sau khi xe đi rồi, Thẩm Hi dựa lưng vào ghế ngồi nhìn về đằng trước.
Một lát sau cô mở miệng hỏi: “Em không nhớ anh và Cố Cảnh Nam có mâu thuẫn gì.”
Mâu thuẫn sao?
Trước đây đúng là không có.
Nhưng bây giờ có rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh ấy chỉ có một đứa em gái ruột thôi, nếu như buổi tối hôm đó Cố Cảnh Nam nhẫn nhịn một chút thì em gái anh ấy cũng không nhất định phải gả cho Cố Cảnh Nam.
Em gái anh ấy càng nên gả cho người tốt hơn chứ không phải là gả cho một người cả ngày không về nhà, luôn có suy nghĩ muốn bay xa, lại còn có bệnh về mắt.
Vốn dĩ anh ấy đều có thể mắt nhắm mắt mở về chuyện này, nhưng mà em gái lại còn vì Cố Cảnh Nam mà muốn làm quân y, tuy rằng Thẩm Hi không thừa nhận.
“Vì em muốn làm quân y sao?” Thấy anh ấy không nói, Thẩm Hi hỏi.
Thẩm Khởi không nghĩ nữa: “Anh tôn trọng quyết định của em.”
“Anh thấy thái độ của em với Thẩm Ánh Chi, anh còn cảm thấy em sẽ vì một người đàn ông mà lựa chọn điều em không thích sao?” Thẩm Hi nói.
Có vẻ như là không.
“Em thật sự thích học y, nếu như anh cảm thấy em bị ép, anh có thể từ từ quan sát, xem em có tài năng này không.” Ánh mắt Thẩm Hi tinh ranh.
Thẩm Khởi yên lặng một lát lại nói: “Nói mấy câu này với anh không phải là đang nói giúp Cố Cảnh Nam sao?”
“…”
Thật không ngờ Thẩm Khởi là một người cuồng em gái.
Thẩm Khởi không trực tiếp dẫn cô đến trường học mà đến bệnh viện đón người trước, người được đón là Ôn Thanh Nhã.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro