Xuyên Đến Thập Niên 80: Cô Vợ Nhỏ Trọng Sinh Của Thủ Trưởng
Chị Dâu Biết Nấ...
Bát Nguyệt Lệ
2025-01-10 02:40:25
Bảng biểu Cố Cảnh Nam cho cô huấn luyện cứ như là huấn luyện bộ đội đặc chủng vậy.
Tuy rằng cô cũng muốn rèn luyện sức khỏe để lót đường cho tương lai, nhưng mà chuyện gì cũng cần phải theo thứ tự, đừng có chưa đi được đã bắt đầu chạy bộ.
Hơn nữa thì cơ thể của nguyên chủ này đúng thật cũng quá suy nhược, lập tức vận động nhiều như vậy chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề.
Mà Cố Cảnh Nam vẫn giữ ý kiến cũ, anh dán kế hoạch huấn luyện của cô lên chỗ dễ thấy nhất.
Hai người dọn dẹp một buổi trưa, mùi thơm thức ăn bay từ bên ngoài vào, người trong khu tập thể đã bắt đầu nấu cơm.
Tiểu Cao là cảnh vệ viên, cũng là một đầu bếp tốt, một lúc là đã nấu xong hai món ăn mang từ trong bếp ra.
Cố Cảnh Nam nhìn thức ăn trên bàn, suy nghĩ một lát: “Ngày mai anh sẽ vào quân đội, em đi cùng anh đi.”
Thẩm Hi khó hiểu.
Tiểu Cao lập tức hiểu ý lão đại, giải thích: “Ý lão đại là chị dâu không nấu cơm, lão đại bận việc cũng sẽ không có thời gian đưa cơm về cho chị, nên dẫn chị đến nhà ăn làm quen với nhà ăn ở quân đội một chút.”
Thẩm Hi hiểu, uyển chuyển từ chối: “Không cần đâu.”
“Chị dâu biết nấu cơm sao?” Mắt Tiểu Cao sáng lên, anh ta cảm thấy dù thế nào chị dâu cũng là thiên kim nhà họ Thẩm, trong ba năm được tìm về này nhất định là mười ngón tay không dính nước.”
“Biết một chút, chống đói thì không thành vấn đề.” Thẩm Hi vừa ăn vừa nói: “Đợi ở đây lắp đặt bếp xong thì tôi còn phải đi học, trong trường hẳn là có thức ăn.”
Cố Cảnh Nam không nhăn mày nữa, xem ra cô đã có kế hoạch của mình.
Vốn anh còn đang suy nghĩ, cô theo anh dọn về khu tập thể, một mình ở nơi xa lạ, trong lòng anh vẫn cảm thấy hơi áy náy.
“Lúc nào quay lại học?” Cố Cảnh Nam nói.
“Đợi bên anh cả thông báo.”
Với chuyện chuyển sang học y, Thẩm Hi định sẽ tạm thời giữ bí mật với anh trước.
Còn cả việc cô có thể chữa lành đôi mắt cho anh, cô cũng định tạm thời giữ bí mật.
Dù sao thì bây giờ cô có nói ra Cố Cảnh Nam cũng cảm thấy là cô đang nói đùa.
Có lẽ là để em gái bớt giận, bên phía Thẩm Khởi nhanh chóng có kết quả.
Hôm nay Thẩm Hi và Cố Cảnh Nam đang ăn sáng, mới vừa ăn xong Thẩm Khởi đã đến.
“Chuyện trường học anh đã sắp xếp xong, lúc nào em cũng có thể đến báo danh.”
Thẩm Khởi nhìn bàn ăn sáng của họ, vẫn có vẻ nhiều món, không khắt khe với em gái mình.
Cố Cảnh Nam nhìn anh ấy.
Thẩm Khởi nhìn lại anh, nhíu mày: “Em vẫn chưa nói với em rể à?”
Thẩm Hi cảm thấy đã quen với cách xưng hô em rể này.
Cô nói: “Không có gì hay để nói, dù sao cũng là đến trường học.”
Cố Cảnh Nam cảm thấy được hai anh em này có việc giấu mình.
Anh nhìn về phía Thẩm Hi với vẻ tìm tòi.
Chưa đợi Thẩm Hi kịp giải thích, Thẩm Khởi đã cười nhạo: “Hi Hi, đây là thái độ nhà họ Cố dành cho em?”
Thẩm Hi đỡ trán.
“Em gái tôi muốn đến học viện y học, tôi mới vừa làm xong thủ tục chuyển trường cho con bé.” Thẩm Khởi nhìn chằm chằm anh, nhấn mạnh ba chữ “học viện y”.
Chuyện này đúng là Cố Cảnh Nam không biết.
“Còn vì sao nhất định phải chuyển đến học viện y…”
“Tất nhiên là vì em thích.” Thẩm Hi ngắt lời anh trai mình: “Em thật sự thích học y, chữa bệnh cứu người, cứu mạng chữa thương, nghĩ thôi là đã có cảm giác thành tựu.”
Mắt Thẩm Khởi nhìn cô sâu hơn, lại nuốt lời định nói vào trong.
Tuy rằng cô cũng muốn rèn luyện sức khỏe để lót đường cho tương lai, nhưng mà chuyện gì cũng cần phải theo thứ tự, đừng có chưa đi được đã bắt đầu chạy bộ.
Hơn nữa thì cơ thể của nguyên chủ này đúng thật cũng quá suy nhược, lập tức vận động nhiều như vậy chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề.
Mà Cố Cảnh Nam vẫn giữ ý kiến cũ, anh dán kế hoạch huấn luyện của cô lên chỗ dễ thấy nhất.
Hai người dọn dẹp một buổi trưa, mùi thơm thức ăn bay từ bên ngoài vào, người trong khu tập thể đã bắt đầu nấu cơm.
Tiểu Cao là cảnh vệ viên, cũng là một đầu bếp tốt, một lúc là đã nấu xong hai món ăn mang từ trong bếp ra.
Cố Cảnh Nam nhìn thức ăn trên bàn, suy nghĩ một lát: “Ngày mai anh sẽ vào quân đội, em đi cùng anh đi.”
Thẩm Hi khó hiểu.
Tiểu Cao lập tức hiểu ý lão đại, giải thích: “Ý lão đại là chị dâu không nấu cơm, lão đại bận việc cũng sẽ không có thời gian đưa cơm về cho chị, nên dẫn chị đến nhà ăn làm quen với nhà ăn ở quân đội một chút.”
Thẩm Hi hiểu, uyển chuyển từ chối: “Không cần đâu.”
“Chị dâu biết nấu cơm sao?” Mắt Tiểu Cao sáng lên, anh ta cảm thấy dù thế nào chị dâu cũng là thiên kim nhà họ Thẩm, trong ba năm được tìm về này nhất định là mười ngón tay không dính nước.”
“Biết một chút, chống đói thì không thành vấn đề.” Thẩm Hi vừa ăn vừa nói: “Đợi ở đây lắp đặt bếp xong thì tôi còn phải đi học, trong trường hẳn là có thức ăn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Cảnh Nam không nhăn mày nữa, xem ra cô đã có kế hoạch của mình.
Vốn anh còn đang suy nghĩ, cô theo anh dọn về khu tập thể, một mình ở nơi xa lạ, trong lòng anh vẫn cảm thấy hơi áy náy.
“Lúc nào quay lại học?” Cố Cảnh Nam nói.
“Đợi bên anh cả thông báo.”
Với chuyện chuyển sang học y, Thẩm Hi định sẽ tạm thời giữ bí mật với anh trước.
Còn cả việc cô có thể chữa lành đôi mắt cho anh, cô cũng định tạm thời giữ bí mật.
Dù sao thì bây giờ cô có nói ra Cố Cảnh Nam cũng cảm thấy là cô đang nói đùa.
Có lẽ là để em gái bớt giận, bên phía Thẩm Khởi nhanh chóng có kết quả.
Hôm nay Thẩm Hi và Cố Cảnh Nam đang ăn sáng, mới vừa ăn xong Thẩm Khởi đã đến.
“Chuyện trường học anh đã sắp xếp xong, lúc nào em cũng có thể đến báo danh.”
Thẩm Khởi nhìn bàn ăn sáng của họ, vẫn có vẻ nhiều món, không khắt khe với em gái mình.
Cố Cảnh Nam nhìn anh ấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Khởi nhìn lại anh, nhíu mày: “Em vẫn chưa nói với em rể à?”
Thẩm Hi cảm thấy đã quen với cách xưng hô em rể này.
Cô nói: “Không có gì hay để nói, dù sao cũng là đến trường học.”
Cố Cảnh Nam cảm thấy được hai anh em này có việc giấu mình.
Anh nhìn về phía Thẩm Hi với vẻ tìm tòi.
Chưa đợi Thẩm Hi kịp giải thích, Thẩm Khởi đã cười nhạo: “Hi Hi, đây là thái độ nhà họ Cố dành cho em?”
Thẩm Hi đỡ trán.
“Em gái tôi muốn đến học viện y học, tôi mới vừa làm xong thủ tục chuyển trường cho con bé.” Thẩm Khởi nhìn chằm chằm anh, nhấn mạnh ba chữ “học viện y”.
Chuyện này đúng là Cố Cảnh Nam không biết.
“Còn vì sao nhất định phải chuyển đến học viện y…”
“Tất nhiên là vì em thích.” Thẩm Hi ngắt lời anh trai mình: “Em thật sự thích học y, chữa bệnh cứu người, cứu mạng chữa thương, nghĩ thôi là đã có cảm giác thành tựu.”
Mắt Thẩm Khởi nhìn cô sâu hơn, lại nuốt lời định nói vào trong.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro