Xuyên Đến Thập Niên 80: Cô Vợ Nhỏ Trọng Sinh Của Thủ Trưởng
Cha, Vậy Hay Là...
Bát Nguyệt Lệ
2025-01-10 02:40:25
Các vị phụ huỵnh đang bàn đến vấn đề tiệc mừng, hai người họ đều không thể xen vào.
Dù sao thì nhắc đến yêu cầu của Thẩm Hi sáng nay, Thẩm Tuấn Lương là người đầu tiên không đồng ý.
Đây chính là con gái cưng của ông.
Kết hôn là chuyện cả đời chỉ có một lần, sao có thể làm qua loa lấy lệ được?
Nhà họ Thẩm cũng đâu phải không có tiền tổ chức tiệc.
Thẩm Hi không ngờ cha mình sẽ là người phản đối đầu tiên.
Cô nghĩ nghĩ, nói: “Cha, vậy hay là khỏi làm đi?”
Thẩm Tuấn Lương nghẹn lại, ông không muốn từ chối yêu cầu của con gái, nhưng mà yêu cầu này lại khiến ông cảm thấy con gái mình chịu ấm ức.
Ôn Thanh Nhã nói: “Thẩm Hi, tiệc rượu thì chắc chắn phải làm, dù sao cũng phải làm, làm lớn làm nhỏ cũng không khác gì nhau.”
“Đúng đó.” Mẹ Cố cũng nói theo.
Thái độ Thẩm Hi kiên quyết: “Con thật sự không muốn làm lớn.”
“Được, vậy không làm lớn, nghe Thẩm Hi.” Ôn Thanh Nhã vội vàng nói, nếu như còn nói nữa thì sợ rằng tổ chức nhỏ cũng không được.
Sau khi bữa cơm hòa thuận vui vẻ kết thúc, thời gian tiệc mừng cũng được quyết định vào tuần sau.
Ôn Thanh Nhã muốn ở cùng con gái lâu hơn, kết quả hôm nay họ đã muốn dọn đến khu tập thể, lại còn không muốn để người lớn giúp đỡ.
Không còn cách nào khác, con cái đã lớn, vẫn cần học cách buông tay.
Trước khi đi, Ôn Thanh Nhã kéo con gái sang một bên: “Mẹ nghe anh trai con nói con muốn đến học viện y?”
Thẩm Hi gật đầu thừa nhận.
Ôn Thanh Nhã tôn trọng cô: “Con có suy nghĩ này cũng chứng minh con có kế hoạch tương lai, mẹ ủng hộ con, thủ tục anh cả con đã làm giúp con, đến lúc đó mẹ đưa con đến trường được chứ?”
Câu này chứa giọng điệu cầu xin, Thẩm Hi nghe xong cũng không biết là có cảm giác gì.
“Được, đến lúc đó con và mẹ cùng đến đó.” Thẩm Hi mỉm cười.
Ôn Thanh Nhã cảm thấy đỡ lo hơn, bà nghĩ nghĩ, còn nói thêm: “Đúng rồi, còn có một việc mẹ muốn nói với con, có liên quan đến Ánh Chi.”
Vừa nghe nói tin liên quan đến Ánh Chi, mắt Thẩm Hi lập tức lạnh đi.
“Mẹ và cha con đã quyết định đợi Ánh Chi khỏe lại sẽ đưa con bé ra nước ngoài học.” Ôn Thanh Nhã nói: “Bây giờ con bé vẫn còn ở bệnh viện, hai ngày nữa sẽ dọn về nhà, dưỡng thương cũng khoảng một tháng.”
Bị thương gân cốt cũng cần dưỡng trăm ngày, nếu như Ôn Thanh Nhã đã cho Thẩm Ánh Chi một tháng thì chứng minh là bà đã hạ quyết tâm rồi.
Thẩm Hi cũng không nói gì về chuyện này nữa, người như Thẩm Ánh Chi, cô chưa từng sợ.
…
Tiểu Cao lái xe đưa họ đến khu tập thể quân đội.
Chủ nhiệm Phương Thúy Lan lại không biết họ đến, họ vào nhà rồi nhóm người ở đây mới nhận được tin chạy đến.
Lúc chủ nhiệm Phương đến thấy Thẩm Hi đang cầm một cục gạch đứng ở trong sân.
“Này, làm gì vậy chứ?”
Chủ nhiệm Phương và mấy người phụ nữ vọt vào cướp đi gạch trong tay cô.
“Có gì từ từ nói, không nên động tay động chân đâu.” Chủ nhiệm Phương kéo cô sang một bên, cách đống gạch thật xa.
Đống gạch đó cũng không nhiều lắm, có tầm mười viên, sáng hôm qua bà ta đã thấy cảnh vệ Tiểu Cao mang đến.
Hôm qua bà ta còn nói chắc chắn cô vợ mới của thủ trưởng Cố là người yêu thiên nhiên, mang gạch đến định trồng cây trồng hoa.
Ai mà biết hôm nay đến xem thì suýt đã thành “hung khí”.
Dù sao thì nhắc đến yêu cầu của Thẩm Hi sáng nay, Thẩm Tuấn Lương là người đầu tiên không đồng ý.
Đây chính là con gái cưng của ông.
Kết hôn là chuyện cả đời chỉ có một lần, sao có thể làm qua loa lấy lệ được?
Nhà họ Thẩm cũng đâu phải không có tiền tổ chức tiệc.
Thẩm Hi không ngờ cha mình sẽ là người phản đối đầu tiên.
Cô nghĩ nghĩ, nói: “Cha, vậy hay là khỏi làm đi?”
Thẩm Tuấn Lương nghẹn lại, ông không muốn từ chối yêu cầu của con gái, nhưng mà yêu cầu này lại khiến ông cảm thấy con gái mình chịu ấm ức.
Ôn Thanh Nhã nói: “Thẩm Hi, tiệc rượu thì chắc chắn phải làm, dù sao cũng phải làm, làm lớn làm nhỏ cũng không khác gì nhau.”
“Đúng đó.” Mẹ Cố cũng nói theo.
Thái độ Thẩm Hi kiên quyết: “Con thật sự không muốn làm lớn.”
“Được, vậy không làm lớn, nghe Thẩm Hi.” Ôn Thanh Nhã vội vàng nói, nếu như còn nói nữa thì sợ rằng tổ chức nhỏ cũng không được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi bữa cơm hòa thuận vui vẻ kết thúc, thời gian tiệc mừng cũng được quyết định vào tuần sau.
Ôn Thanh Nhã muốn ở cùng con gái lâu hơn, kết quả hôm nay họ đã muốn dọn đến khu tập thể, lại còn không muốn để người lớn giúp đỡ.
Không còn cách nào khác, con cái đã lớn, vẫn cần học cách buông tay.
Trước khi đi, Ôn Thanh Nhã kéo con gái sang một bên: “Mẹ nghe anh trai con nói con muốn đến học viện y?”
Thẩm Hi gật đầu thừa nhận.
Ôn Thanh Nhã tôn trọng cô: “Con có suy nghĩ này cũng chứng minh con có kế hoạch tương lai, mẹ ủng hộ con, thủ tục anh cả con đã làm giúp con, đến lúc đó mẹ đưa con đến trường được chứ?”
Câu này chứa giọng điệu cầu xin, Thẩm Hi nghe xong cũng không biết là có cảm giác gì.
“Được, đến lúc đó con và mẹ cùng đến đó.” Thẩm Hi mỉm cười.
Ôn Thanh Nhã cảm thấy đỡ lo hơn, bà nghĩ nghĩ, còn nói thêm: “Đúng rồi, còn có một việc mẹ muốn nói với con, có liên quan đến Ánh Chi.”
Vừa nghe nói tin liên quan đến Ánh Chi, mắt Thẩm Hi lập tức lạnh đi.
“Mẹ và cha con đã quyết định đợi Ánh Chi khỏe lại sẽ đưa con bé ra nước ngoài học.” Ôn Thanh Nhã nói: “Bây giờ con bé vẫn còn ở bệnh viện, hai ngày nữa sẽ dọn về nhà, dưỡng thương cũng khoảng một tháng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bị thương gân cốt cũng cần dưỡng trăm ngày, nếu như Ôn Thanh Nhã đã cho Thẩm Ánh Chi một tháng thì chứng minh là bà đã hạ quyết tâm rồi.
Thẩm Hi cũng không nói gì về chuyện này nữa, người như Thẩm Ánh Chi, cô chưa từng sợ.
…
Tiểu Cao lái xe đưa họ đến khu tập thể quân đội.
Chủ nhiệm Phương Thúy Lan lại không biết họ đến, họ vào nhà rồi nhóm người ở đây mới nhận được tin chạy đến.
Lúc chủ nhiệm Phương đến thấy Thẩm Hi đang cầm một cục gạch đứng ở trong sân.
“Này, làm gì vậy chứ?”
Chủ nhiệm Phương và mấy người phụ nữ vọt vào cướp đi gạch trong tay cô.
“Có gì từ từ nói, không nên động tay động chân đâu.” Chủ nhiệm Phương kéo cô sang một bên, cách đống gạch thật xa.
Đống gạch đó cũng không nhiều lắm, có tầm mười viên, sáng hôm qua bà ta đã thấy cảnh vệ Tiểu Cao mang đến.
Hôm qua bà ta còn nói chắc chắn cô vợ mới của thủ trưởng Cố là người yêu thiên nhiên, mang gạch đến định trồng cây trồng hoa.
Ai mà biết hôm nay đến xem thì suýt đã thành “hung khí”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro