Xuyên Đến Thập Niên 80: Cô Vợ Nhỏ Trọng Sinh Của Thủ Trưởng
Thằng Nhóc Này...
Bát Nguyệt Lệ
2025-01-10 02:40:25
Nhưng mà cô không thích, như vậy là cây to đón gió lớn, hoàn toàn không cần phải khoe khoang như Thẩm Ánh Chi.
Hơn nữa trong tiệc rượu còn xuất hiện sự cố khiến suýt chút nữa đã gây họa cho cả nhà.
“Chỉ là bữa tiệc này con chỉ muốn làm khiêm tốn một chút, tốt nhất là người thân hai bên ăn bữa cơm chung là được.”
Thẩm Hi vừa nói xong cả phòng đã lập tức trở nên yên lặng.
Sau đó nghe bốp một cái, cánh tay của Cố Cảnh Nam bị đánh mạnh.
Là do mẹ Cố đánh.
“Hay lắm Cố Cảnh Nam, mẹ biết là thằng nhóc con lắm mưu nhiều kế mà, dọn đến khu tập thể thì thôi đi, ngay cả việc tổ chức tiệc rượu con cũng xúi giục Hi Hi. Cũng chỉ có đứa nhỏ Hi Hi này đơn thuần mới bị con lừa xoay quanh.” Nếu như bên cạnh có roi mây thì sợ là mẹ Cố cũng đã đánh luôn.
Đứa nhỏ đơn thuần Thẩm Hi bị hiểu nhầm thấy vậy cảm thấy oan thay Cố Cảnh Nam, vì chuyện này thật sự không phải do anh xúi.
Cô nhanh chóng ngăn mẹ Cố lại giải thích: “Mẹ đừng trách anh ấy, yêu cầu này do con tự nói ra, không liên quan đến anh ấy.”
Nhưng mà câu giải thích của cô chỉ khiến mẹ Cố càng cảm thấy lời này là do con trai xúi giục.
Cha Cố ho nhẹ một tiếng, dịu giọng hỏi: “Hi Hi, có thể nói lý do con có yêu cầu này không?”
Mẹ Cố ngừng lại nhìn Thẩm Hi.
Thẩm Hi nói:
“Với quan hệ giữa hai nhà chúng ta, chắc chắn cha mẹ con mong là sẽ tổ chức lớn, nhưng mà đứng ở góc độ nhà họ Cố thì không phù hợp.”
Cô không nói rõ hết nhưng mà người nhà họ Cố đều hiểu.
Hơn nữa Cố Cảnh Nam cũng là người ghét phiền phức, tốt nhất là nên làm nhỏ gọn.
“Quan trọng nhất là con không thích đông người, đông người con sẽ không được tự nhiên, dễ xảy ra sai sót.” Thẩm Hi nói tiếp.
Mẹ Cố yên lặng một chút, lo lắng nói: “Thẩm Hi, con thật là đứa trẻ hiểu lòng người, nhưng mà con có nghĩ đến việc nếu như không tổ chức linh đình thì người ngoài sẽ nói con thế nào không?”
“Không sao, miệng mọc trên người họ mà.” Thẩm Hi cũng hiểu được sự lo lắng của bà, vốn là cuộc hôn nhân này đã gấp gáp, nếu như tiệc mà không tổ chức lớn thì những người không hiểu rõ sẽ nói xấu về cô.
Ví dụ như nhà họ Cố không thích cô, cảm thấy cô không xứng gả vào nhà mình gì đó.
Nhưng mà chuyện này với Thẩm Hi mà nói thì không sao cả.
Ba người lớn liếc nhìn nhau, họ cũng đã nghe xong yêu cầu, có nghe theo hay không thì lát nữa ăn cơm sẽ bàn.
Gần đến trưa người nhà họ Thẩm đến.
Chỉ có cha mẹ Thẩm Hi đến.
Có thể thấy Ôn Thanh Nhã và mẹ Cố thật sự là chị em tốt, vừa chạm mặt đã nói không ngừng.
“Chúng ta đã được như ý, sau này đã là thông gia rồi.” Mẹ Cố hiếm khi kích động nói: “Sau này Hi Hi sẽ là con gái ruột của tôi.”
“Được rồi được rồi, nhắc đến là tôi lại thấy tiếc, Hi Hi nhà tôi mới về có ba năm, cũng chưa ở bên tôi bao lâu.” Ôn Thanh Nhã thở dài.
Mẹ Cố: “Bà là ở trong phúc mà không biết hưởng, bà thử nghĩ lại xem ba năm qua bà chăm sóc con bé thế nào.”
Nghe vậy mắt Ôn Thanh Nhã nóng lên.
Mẹ Cố thấy vậy nhanh chóng an ủi bà: “Tôi không nên nói nhiều câu này, nhưng mà dù thế nào thì Hi Hi cũng là người có phúc.”
Sao Ôn Thanh Nhã lại không hiểu ẩn ý của bà, nếu không phải lần này thì bà thật sự không biết những ấm ức mà con gái đã phải chịu.
“Được rồi mà, là chuyện vui, phải vui mới đúng.” Mẹ Cố kéo tay Ôn Thanh Nhã vào nhà ăn.
Trên bàn cơm, Thẩm Hi ngồi bên cạnh Cố Cảnh Nam, nhìn dáng vẻ anh gắp đồ ăn cho mình cứ như là bị ép vậy, nhìn có vẻ buồn cười.
Hơn nữa trong tiệc rượu còn xuất hiện sự cố khiến suýt chút nữa đã gây họa cho cả nhà.
“Chỉ là bữa tiệc này con chỉ muốn làm khiêm tốn một chút, tốt nhất là người thân hai bên ăn bữa cơm chung là được.”
Thẩm Hi vừa nói xong cả phòng đã lập tức trở nên yên lặng.
Sau đó nghe bốp một cái, cánh tay của Cố Cảnh Nam bị đánh mạnh.
Là do mẹ Cố đánh.
“Hay lắm Cố Cảnh Nam, mẹ biết là thằng nhóc con lắm mưu nhiều kế mà, dọn đến khu tập thể thì thôi đi, ngay cả việc tổ chức tiệc rượu con cũng xúi giục Hi Hi. Cũng chỉ có đứa nhỏ Hi Hi này đơn thuần mới bị con lừa xoay quanh.” Nếu như bên cạnh có roi mây thì sợ là mẹ Cố cũng đã đánh luôn.
Đứa nhỏ đơn thuần Thẩm Hi bị hiểu nhầm thấy vậy cảm thấy oan thay Cố Cảnh Nam, vì chuyện này thật sự không phải do anh xúi.
Cô nhanh chóng ngăn mẹ Cố lại giải thích: “Mẹ đừng trách anh ấy, yêu cầu này do con tự nói ra, không liên quan đến anh ấy.”
Nhưng mà câu giải thích của cô chỉ khiến mẹ Cố càng cảm thấy lời này là do con trai xúi giục.
Cha Cố ho nhẹ một tiếng, dịu giọng hỏi: “Hi Hi, có thể nói lý do con có yêu cầu này không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mẹ Cố ngừng lại nhìn Thẩm Hi.
Thẩm Hi nói:
“Với quan hệ giữa hai nhà chúng ta, chắc chắn cha mẹ con mong là sẽ tổ chức lớn, nhưng mà đứng ở góc độ nhà họ Cố thì không phù hợp.”
Cô không nói rõ hết nhưng mà người nhà họ Cố đều hiểu.
Hơn nữa Cố Cảnh Nam cũng là người ghét phiền phức, tốt nhất là nên làm nhỏ gọn.
“Quan trọng nhất là con không thích đông người, đông người con sẽ không được tự nhiên, dễ xảy ra sai sót.” Thẩm Hi nói tiếp.
Mẹ Cố yên lặng một chút, lo lắng nói: “Thẩm Hi, con thật là đứa trẻ hiểu lòng người, nhưng mà con có nghĩ đến việc nếu như không tổ chức linh đình thì người ngoài sẽ nói con thế nào không?”
“Không sao, miệng mọc trên người họ mà.” Thẩm Hi cũng hiểu được sự lo lắng của bà, vốn là cuộc hôn nhân này đã gấp gáp, nếu như tiệc mà không tổ chức lớn thì những người không hiểu rõ sẽ nói xấu về cô.
Ví dụ như nhà họ Cố không thích cô, cảm thấy cô không xứng gả vào nhà mình gì đó.
Nhưng mà chuyện này với Thẩm Hi mà nói thì không sao cả.
Ba người lớn liếc nhìn nhau, họ cũng đã nghe xong yêu cầu, có nghe theo hay không thì lát nữa ăn cơm sẽ bàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gần đến trưa người nhà họ Thẩm đến.
Chỉ có cha mẹ Thẩm Hi đến.
Có thể thấy Ôn Thanh Nhã và mẹ Cố thật sự là chị em tốt, vừa chạm mặt đã nói không ngừng.
“Chúng ta đã được như ý, sau này đã là thông gia rồi.” Mẹ Cố hiếm khi kích động nói: “Sau này Hi Hi sẽ là con gái ruột của tôi.”
“Được rồi được rồi, nhắc đến là tôi lại thấy tiếc, Hi Hi nhà tôi mới về có ba năm, cũng chưa ở bên tôi bao lâu.” Ôn Thanh Nhã thở dài.
Mẹ Cố: “Bà là ở trong phúc mà không biết hưởng, bà thử nghĩ lại xem ba năm qua bà chăm sóc con bé thế nào.”
Nghe vậy mắt Ôn Thanh Nhã nóng lên.
Mẹ Cố thấy vậy nhanh chóng an ủi bà: “Tôi không nên nói nhiều câu này, nhưng mà dù thế nào thì Hi Hi cũng là người có phúc.”
Sao Ôn Thanh Nhã lại không hiểu ẩn ý của bà, nếu không phải lần này thì bà thật sự không biết những ấm ức mà con gái đã phải chịu.
“Được rồi mà, là chuyện vui, phải vui mới đúng.” Mẹ Cố kéo tay Ôn Thanh Nhã vào nhà ăn.
Trên bàn cơm, Thẩm Hi ngồi bên cạnh Cố Cảnh Nam, nhìn dáng vẻ anh gắp đồ ăn cho mình cứ như là bị ép vậy, nhìn có vẻ buồn cười.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro