Xuyên Đến Thập Niên 80: Cô Vợ Nhỏ Trọng Sinh Của Thủ Trưởng
Chơi Như Thế Nà...
Bát Nguyệt Lệ
2024-11-21 00:39:31
“… Đúng.” Lý Lão Nhị cắn chặt răng mà cũng không cản được lời nói thoát ra từ cổ họng.
“Anh và Thẩm Ánh Chi quen nhau lúc nào? Cô ta đã bảo các anh làm những gì?”
“Lúc cô ta thi đậu đại học, cô ta thường xuyên lấy tiền… bảo chúng tôi tìm cô chơi.” Lý Lão Nhị vùi đầu cũng không cản được miệng mình.
Trùng hợp là tư thế này của anh ta lại càng khiến người khác cho rằng anh ta đang sám hối.
“Chơi như thế nào?”
“… Bảo chúng tôi quấn lấy cô, bắt nạt cô nhưng không để lại dấu vết.”
Thẩm Hi không hỏi những điều quan trọng khác, cô nhìn đội trưởng Hứa: “Đội trưởng Hứa muốn hỏi gì thì cứ rèn sắt khi còn nóng.”
Hứa Gia Úy bị khả năng của cô làm chấn động, chỉ nói mấy câu ngắn ngủi đã lật ngược những gì thẩm vấn Lý Lão Nhị trước đó.
Anh ta hoàn hồn, giọng nghiêm túc nói: “Tối hôm đó, người anh muốn giao dịch là ai?”
“… Vương Hồ Tử.”
Hứa Gia Úy ngạc nhiên nhìn người bên cạnh, phải biết rằng đêm qua thẩm vấn Lý Lão Nhị cả ngày mà anh ta đều nói chắc chắn rằng Thẩm Hi gọi anh ta đến nhà khách.
Những lời sau đó không phù hợp để người ngoài nghe, Hứa Gia Úy nhỏ giọng bảo cô đi ra ngoài.
Thẩm Hi cũng không ở lâu, bước ra khỏi phòng thẩm vấn trước ánh mắt trừng lớn của Lý Lão Nhị.
Vừa ra khỏi Ôn Thanh Nhã đã đau lòng đỡ cánh tay cô, hốc mắt ửng đỏ: “Hi Hi của mẹ chịu ấm ức rồi, mẹ thật xin lỗi con, thật xin lỗi…”
Hai cha con còn lại thì chung một vẻ mặt, siết chặt tay nén giận.
Cố Cảnh Nam nói: “Có gì cần cháu hỗ trợ thì cứ nói thẳng.”
Trước mặt con rể tương lai của nhà họ Thẩm, Ôn Thanh Nhã cảm thấy rất mất mặt, dù sao trước khi xảy ra chuyện này thì bà và mẹ của Cố Cảnh Nam đều xem trọng Thẩm Ánh Chi.
Thẩm Hi liếc mắt nhìn anh: “Cảm ơn, cha mẹ em có thể xử lý.”
Như vậy là muốn anh không nhúng tay vào.
Cố Cảnh Nam còn nói theo: “Bác trai bác gái, cháu để Tiểu Cao đưa mọi người ra ngoài trước.
Ánh mắt nhà họ Thẩm nhìn Thẩm Hi và anh, sau đó để lại không gian cho hai người.
“Em đã động tay động chân gì vào ly nước kia?” Cố Cảnh Nam nhấc chân đi trước, bước chân rất chậm.
Thẩm Hi cũng đuổi theo: “Không động tay chân gì.”
“Em cho rằng có thể lừa anh?”
Thẩm Hi rất muốn nói tin hay không thì tùy, nhưng mà cô lại đổi cách nói: “Em chỉ dùng một số chiến thuật tâm lý, lúc con người hoảng loạn sẽ giảm tiết nước bọt, nếu như có nước sẽ tự động uống, hơn nữa những gì em nói đều là thật, cứ hỏi là sẽ ra.”
“Nói dối.”
Nhưng mà không thể không thừa nhận anh cũng phải lau mắt mà nhìn.
Thẩm Hi lười giải thích.
Sau đó, lại nghe anh nói: “Sao lại có liên quan đến Trình Thiệu?”
Vấn đề này cần cô giải thích rõ ràng.
Vẻ mặt Thẩm Hi nghiêm túc: “Là bạn học cùng trường, anh yên tâm, em chắc chắn không thích anh ta.”
“Yên tâm?” Cố Cảnh Nam không thể yên tâm.
Dù sao thì trừ đêm đó ra, anh không hiểu gì về Thẩm Hi.
“Tất nhiên, chúng ta cũng đã đính hôn rồi, em chắc chắn sẽ không phá hoại quân hôn.” Thẩm Hi chắc chắn nói.
Cố Cảnh Nam yên lặng.
Trước khi chứng kiến màn thẩm vấn vừa rồi, anh thật sự cho rằng vì Thẩm Hi muốn rời khỏi nhà họ Thẩm.
“Anh và Thẩm Ánh Chi quen nhau lúc nào? Cô ta đã bảo các anh làm những gì?”
“Lúc cô ta thi đậu đại học, cô ta thường xuyên lấy tiền… bảo chúng tôi tìm cô chơi.” Lý Lão Nhị vùi đầu cũng không cản được miệng mình.
Trùng hợp là tư thế này của anh ta lại càng khiến người khác cho rằng anh ta đang sám hối.
“Chơi như thế nào?”
“… Bảo chúng tôi quấn lấy cô, bắt nạt cô nhưng không để lại dấu vết.”
Thẩm Hi không hỏi những điều quan trọng khác, cô nhìn đội trưởng Hứa: “Đội trưởng Hứa muốn hỏi gì thì cứ rèn sắt khi còn nóng.”
Hứa Gia Úy bị khả năng của cô làm chấn động, chỉ nói mấy câu ngắn ngủi đã lật ngược những gì thẩm vấn Lý Lão Nhị trước đó.
Anh ta hoàn hồn, giọng nghiêm túc nói: “Tối hôm đó, người anh muốn giao dịch là ai?”
“… Vương Hồ Tử.”
Hứa Gia Úy ngạc nhiên nhìn người bên cạnh, phải biết rằng đêm qua thẩm vấn Lý Lão Nhị cả ngày mà anh ta đều nói chắc chắn rằng Thẩm Hi gọi anh ta đến nhà khách.
Những lời sau đó không phù hợp để người ngoài nghe, Hứa Gia Úy nhỏ giọng bảo cô đi ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Hi cũng không ở lâu, bước ra khỏi phòng thẩm vấn trước ánh mắt trừng lớn của Lý Lão Nhị.
Vừa ra khỏi Ôn Thanh Nhã đã đau lòng đỡ cánh tay cô, hốc mắt ửng đỏ: “Hi Hi của mẹ chịu ấm ức rồi, mẹ thật xin lỗi con, thật xin lỗi…”
Hai cha con còn lại thì chung một vẻ mặt, siết chặt tay nén giận.
Cố Cảnh Nam nói: “Có gì cần cháu hỗ trợ thì cứ nói thẳng.”
Trước mặt con rể tương lai của nhà họ Thẩm, Ôn Thanh Nhã cảm thấy rất mất mặt, dù sao trước khi xảy ra chuyện này thì bà và mẹ của Cố Cảnh Nam đều xem trọng Thẩm Ánh Chi.
Thẩm Hi liếc mắt nhìn anh: “Cảm ơn, cha mẹ em có thể xử lý.”
Như vậy là muốn anh không nhúng tay vào.
Cố Cảnh Nam còn nói theo: “Bác trai bác gái, cháu để Tiểu Cao đưa mọi người ra ngoài trước.
Ánh mắt nhà họ Thẩm nhìn Thẩm Hi và anh, sau đó để lại không gian cho hai người.
“Em đã động tay động chân gì vào ly nước kia?” Cố Cảnh Nam nhấc chân đi trước, bước chân rất chậm.
Thẩm Hi cũng đuổi theo: “Không động tay chân gì.”
“Em cho rằng có thể lừa anh?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Hi rất muốn nói tin hay không thì tùy, nhưng mà cô lại đổi cách nói: “Em chỉ dùng một số chiến thuật tâm lý, lúc con người hoảng loạn sẽ giảm tiết nước bọt, nếu như có nước sẽ tự động uống, hơn nữa những gì em nói đều là thật, cứ hỏi là sẽ ra.”
“Nói dối.”
Nhưng mà không thể không thừa nhận anh cũng phải lau mắt mà nhìn.
Thẩm Hi lười giải thích.
Sau đó, lại nghe anh nói: “Sao lại có liên quan đến Trình Thiệu?”
Vấn đề này cần cô giải thích rõ ràng.
Vẻ mặt Thẩm Hi nghiêm túc: “Là bạn học cùng trường, anh yên tâm, em chắc chắn không thích anh ta.”
“Yên tâm?” Cố Cảnh Nam không thể yên tâm.
Dù sao thì trừ đêm đó ra, anh không hiểu gì về Thẩm Hi.
“Tất nhiên, chúng ta cũng đã đính hôn rồi, em chắc chắn sẽ không phá hoại quân hôn.” Thẩm Hi chắc chắn nói.
Cố Cảnh Nam yên lặng.
Trước khi chứng kiến màn thẩm vấn vừa rồi, anh thật sự cho rằng vì Thẩm Hi muốn rời khỏi nhà họ Thẩm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro