Xuyên Đến Thập Niên 80: Cô Vợ Nhỏ Trọng Sinh Của Thủ Trưởng
Nước Mắt Cá Sấu
Bát Nguyệt Lệ
2024-11-21 00:39:31
Nhưng sau khi thẩm vấn, anh mới nhận ra rõ ràng cô là người bị hại.
Điều này lại khiến anh dao động.
Rốt cuộc…
“Chỉ cần em tuân thủ kỷ luật, anh sẽ không bạc đãi em.” Nói xong Cố Cảnh Nam bước đi nhanh hơn.
Rõ ràng là Thẩm Hi quá hiểu tuân thủ kỷ luật là kỷ luật gì, dù sao kiếp trước cô cũng là quân y, cũng là một thành viên của quân đội.
Cố Cảnh Nam biết về nhà họ còn có chuyện nhà cần xử lý nên đưa Thẩm Hi lên xe của Thẩm Khởi.
“Bác trai bác gái, ngày mai gặp.” Cố Cảnh Nam đóng cửa xe cho cô.
“Ngày mai gặp.” Thẩm Hi vẫy vẫy tay, cười ngọt ngào.
…
Nhà họ Thẩm.
Bầu không khí căng thẳng nhất từ trước đến giờ.
Thẩm Tuấn Lương ngồi ở ghế chủ nhà, sắc mặt căng cứng đủ để nói lên tâm trạng hiện giờ của ông.
Thẩm Ánh Chi đứng ở phòng khách cúi đầu, các ngón tay đan vào nhau, đôi lúc lại nức nở tiếng khóc.
Buổi sáng Thẩm Bạch đã ra ngoài tìm hiểu tình hình, chiều thì vội vàng về với em gái, vốn không biết buổi trưa cha mẹ còn dẫn Thẩm Hi đi gặp Cố lão tư lệnh.
Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là Thẩm Ánh Chi là người sai khiến Lý Lão Nhị.
“Không ngờ nhà họ Thẩm nuôi cô nhiều năm như vậy, lại nuôi ra một kẻ vô ơn.” Xảy ra chuyện lớn như vậy, Thẩm Tuấn Lương cần xử lý cô ta thật đàng hoàng.
Cả người Thẩm Ánh Chi run lên, cứ như một đóa hoa sen vô tội đáng thương.
Lúc cô ta liếc mắt nhìn dáng vẻ đắc ý của Thẩm Hi ngồi bên cạnh, cảm thấy rất ngứa răng.
“Mẹ, con thật sự, thật sự không quen biết Lý Lão Nhị gì đó, gã ta rõ ràng đang vu khống con…” Thẩm Ánh Chi nức nở cầu cứu Ôn Thanh Nhã.
Cô ta biết tính của Ôn Thanh Nhã, chỉ cần là cô ta giả vờ đáng thương thì dù là Thẩm Tuấn Lương cũng nghe theo cô ta,
“Hi Hi, đưa mẹ con về phòng.” Thẩm Tuấn Lương nói.
Thẩm Hi không muốn bỏ lỡ trò hay này:
“Anh hai, anh đưa mẹ lên phòng đi, ban nãy lúc ở đồn công an suýt chút nữa mẹ đã ngất xỉu.”
Hai đứa con trai nhà họ Thẩm đều nổi tiếng hiếu thảo, Thẩm Bạch vừa nghe vậy nhanh chóng muốn đỡ bà lên lầu nghỉ ngơi.
Ôn Thanh Nhã thật sự đau lòng, cũng hiểu là vì sự do dự của mình nên mới suýt đã hại con gái, bà hạ quyết tâm, đi cùng thằng hai lên phòng.
Lần này đến lượt Thẩm Ánh Chi hoảng hốt.
Nghe thấy tiếng đóng cửa phòng, Thẩm Tuấn Lương lại mở miệng: “Tôi cho cô thể diện lần cuối, tự mình nhận tội.”
“Cha, rõ ràng chuyện này không phải con làm, tại sao lại cứ đổ lên đầu con.” Không có cứu tinh ở đây, cô ta dần hiện lên vẻ mặt thật: “Cha không thể vì chị là con gái ruột mà để con gánh tội thay chứ, con là đứa con mà cha mẹ nuôi từ nhỏ đến lớn.”
“Cô gào gì chứ? Lớn giọng cô cũng đâu có lý.” Thẩm Hi lạnh nhạt châm chọc một câu, càng làm Thẩm Ánh Chi bùng lửa giận.
Cô ta gào về phía Thẩm Hi: “Từ sau khi chị về, mỗi chuyện chị làm sai đều do em gánh tội thay, em đã nhường cha mẹ và hai anh cho chị rồi chị còn muốn gì nữa? Nhất định phải đuổi em đi chị mới hài lòng sao?”
Thẩm Tuấn Lương rất thất vọng về cô ta, dù cô ta nhận sai thì ông cũng sẽ nể tình mười mấy năm nay mà tha cho cô ta.
“Làm sai?” Thẩm Hi cười: “Mười bảy tuổi tôi vừa về cô đã cắt hư quần áo họ cho tôi, để họ nghĩ là tôi tham lam muốn đồ tốt hơn. Trước sinh nhật mười tám tuổi, cô làm hư vòng cổ ngọc trai của mẹ, đổ tội này cho tôi, ngày sinh nhật cô tìm cách cản không cho tôi về nhà, để họ nghĩ tôi xấu tính. Mười chín tuổi, cô…”
Điều này lại khiến anh dao động.
Rốt cuộc…
“Chỉ cần em tuân thủ kỷ luật, anh sẽ không bạc đãi em.” Nói xong Cố Cảnh Nam bước đi nhanh hơn.
Rõ ràng là Thẩm Hi quá hiểu tuân thủ kỷ luật là kỷ luật gì, dù sao kiếp trước cô cũng là quân y, cũng là một thành viên của quân đội.
Cố Cảnh Nam biết về nhà họ còn có chuyện nhà cần xử lý nên đưa Thẩm Hi lên xe của Thẩm Khởi.
“Bác trai bác gái, ngày mai gặp.” Cố Cảnh Nam đóng cửa xe cho cô.
“Ngày mai gặp.” Thẩm Hi vẫy vẫy tay, cười ngọt ngào.
…
Nhà họ Thẩm.
Bầu không khí căng thẳng nhất từ trước đến giờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Tuấn Lương ngồi ở ghế chủ nhà, sắc mặt căng cứng đủ để nói lên tâm trạng hiện giờ của ông.
Thẩm Ánh Chi đứng ở phòng khách cúi đầu, các ngón tay đan vào nhau, đôi lúc lại nức nở tiếng khóc.
Buổi sáng Thẩm Bạch đã ra ngoài tìm hiểu tình hình, chiều thì vội vàng về với em gái, vốn không biết buổi trưa cha mẹ còn dẫn Thẩm Hi đi gặp Cố lão tư lệnh.
Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là Thẩm Ánh Chi là người sai khiến Lý Lão Nhị.
“Không ngờ nhà họ Thẩm nuôi cô nhiều năm như vậy, lại nuôi ra một kẻ vô ơn.” Xảy ra chuyện lớn như vậy, Thẩm Tuấn Lương cần xử lý cô ta thật đàng hoàng.
Cả người Thẩm Ánh Chi run lên, cứ như một đóa hoa sen vô tội đáng thương.
Lúc cô ta liếc mắt nhìn dáng vẻ đắc ý của Thẩm Hi ngồi bên cạnh, cảm thấy rất ngứa răng.
“Mẹ, con thật sự, thật sự không quen biết Lý Lão Nhị gì đó, gã ta rõ ràng đang vu khống con…” Thẩm Ánh Chi nức nở cầu cứu Ôn Thanh Nhã.
Cô ta biết tính của Ôn Thanh Nhã, chỉ cần là cô ta giả vờ đáng thương thì dù là Thẩm Tuấn Lương cũng nghe theo cô ta,
“Hi Hi, đưa mẹ con về phòng.” Thẩm Tuấn Lương nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Hi không muốn bỏ lỡ trò hay này:
“Anh hai, anh đưa mẹ lên phòng đi, ban nãy lúc ở đồn công an suýt chút nữa mẹ đã ngất xỉu.”
Hai đứa con trai nhà họ Thẩm đều nổi tiếng hiếu thảo, Thẩm Bạch vừa nghe vậy nhanh chóng muốn đỡ bà lên lầu nghỉ ngơi.
Ôn Thanh Nhã thật sự đau lòng, cũng hiểu là vì sự do dự của mình nên mới suýt đã hại con gái, bà hạ quyết tâm, đi cùng thằng hai lên phòng.
Lần này đến lượt Thẩm Ánh Chi hoảng hốt.
Nghe thấy tiếng đóng cửa phòng, Thẩm Tuấn Lương lại mở miệng: “Tôi cho cô thể diện lần cuối, tự mình nhận tội.”
“Cha, rõ ràng chuyện này không phải con làm, tại sao lại cứ đổ lên đầu con.” Không có cứu tinh ở đây, cô ta dần hiện lên vẻ mặt thật: “Cha không thể vì chị là con gái ruột mà để con gánh tội thay chứ, con là đứa con mà cha mẹ nuôi từ nhỏ đến lớn.”
“Cô gào gì chứ? Lớn giọng cô cũng đâu có lý.” Thẩm Hi lạnh nhạt châm chọc một câu, càng làm Thẩm Ánh Chi bùng lửa giận.
Cô ta gào về phía Thẩm Hi: “Từ sau khi chị về, mỗi chuyện chị làm sai đều do em gánh tội thay, em đã nhường cha mẹ và hai anh cho chị rồi chị còn muốn gì nữa? Nhất định phải đuổi em đi chị mới hài lòng sao?”
Thẩm Tuấn Lương rất thất vọng về cô ta, dù cô ta nhận sai thì ông cũng sẽ nể tình mười mấy năm nay mà tha cho cô ta.
“Làm sai?” Thẩm Hi cười: “Mười bảy tuổi tôi vừa về cô đã cắt hư quần áo họ cho tôi, để họ nghĩ là tôi tham lam muốn đồ tốt hơn. Trước sinh nhật mười tám tuổi, cô làm hư vòng cổ ngọc trai của mẹ, đổ tội này cho tôi, ngày sinh nhật cô tìm cách cản không cho tôi về nhà, để họ nghĩ tôi xấu tính. Mười chín tuổi, cô…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro