Xuyên Đến Thập Niên 80: Cô Vợ Nhỏ Trọng Sinh Của Thủ Trưởng
Thật Xin Lỗi Ch...
Bát Nguyệt Lệ
2024-11-21 00:39:31
“Chị nói dối.” Thẩm Ánh Chi không muốn để cô nói tiếp.
Hóa ra trong lòng con gái đều hiểu rõ, sắc mặt Thẩm Tuấn Lương càng đen hơn.
Thẩm Khởi cũng siết chặt tay, nếu không phải lần này xảy ra chuyện thì em gái anh ấy còn phải chịu đựng bao lâu nữa?
Thẩm Hi che đầu, la lên: “Ba năm, tôi đã nhịn suốt ba năm, sớm biết rằng quay về nhà họ Thẩm sẽ chịu đãi ngộ như vậy, thà rằng tôi ở lại thôn núi nhỏ đó.”
Thẩm Tuấn Lương không chịu nổi câu này, ông đập bàn, lời lẽ nghiêm khắc: “Thẩm Ánh Chi, nếu như còn nói dối, vậy cút ra ngoài cho tôi.”
Thẩm Ánh Chi nóng lòng, cô ta cũng tin Thẩm Tuấn Lương sẽ làm thật, từ nhỏ cha đã đối xử nghiêm khắc với cô ta, ban đầu đầu cô ta tưởng ông muốn bồi dưỡng cô ta thành thiên kim đại tiểu thư nhà họ Thẩm.
Sau đó mới dần nhận ra ông vốn không thích cô ta, tất cả đều là vì nể mặt Ôn Thanh Nhã.
Thẩm Ánh Chi cắn răng, chỉ có thể nhận thua.
Tốt xấu gì cô ta cũng là con nuôi nhà họ Thẩm, nhà họ Thẩm đã nuôi cô ta mười mấy năm, sao có thể nỡ lòng nào đuổi cô ta đi.
“Thật xin lỗi cha, con biết sai rồi, con cũng không dám nữa.” Thái độ của Thẩm Ánh Chi thành khẩn, điên cuồng lau nước mắt.
Thẩm Hi khịt mũi xem thường thái độ nước mắt cá sấu này của cô ta.
“Sau này em sẽ cố gắng tàng hình, chị nói gì em sẽ làm đó.” Nói xong Thẩm Ánh Chi đi đến trước mặt cô ta: “Chị, chị tha thứ cho em đi, em còn nhỏ không hiểu chuyện, làm việc cũng không đúng mực, sau này nếu có chỗ nào khiến chị không thoải mái thì chị cứ nói với em, nhất định em sẽ sửa.”
Thẩm Hi không vội nói chuyện mà nhìn cha mình và anh cả, đang đợi họ tỏ thái độ.
“Chị, em quỳ với chị, nếu như chị chưa hết giận thì chị cứ đánh em đi, như sáng hôm qua vậy, chị tát em, em cũng sẽ không né không khóc.”
Thẩm Hi nheo mắt, không thể trách nguyên chủ lại bị cô ta bắt chẹt, không biết mưu mô như vậy cô ta học từ đâu.
Thẩm Hi: “Vậy cô ra nước ngoài đi.”
Thẩm Ánh Chi sửng sốt, nghi ngờ có phải là mình nghe nhầm không.
Tuy không bàn bạc nhưng lời Thẩm Hi nói đúng ý Thẩm Tuấn Lương và Thẩm Khởi, dù sao cũng đã nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, bây giờ mà đuổi đi thì chắc chắn Ôn Thanh Nhã sẽ không nỡ.
Thẩm Khởi nói: “Nhà họ Thẩm sẽ chịu trách nhiệm chi phí xuất ngoại của cô.”
Chân Thẩm Ánh Chi mềm nhũn, cầu cứu nhìn Thẩm Tuấn Lương, ngay cả ông cũng có suy nghĩ này.
“Nếu như cô không muốn xuất ngoại cũng được.” Thẩm Hi nhìn chằm chằm cô ta: “Chúng tôi mới từ đồn công an về, nghe nói Lý Lão Nhị dính vào một vụ án lớn, cô thấy cô nên lựa chọn xuất ngoại hay là đến đồn công an uống trà?”
Uống trà?
Thẩm Ánh Chi lập tức phản ứng lại, rõ ràng là muốn tống cô ta vào tù.
Ban nãy cô ta đã cố gắng hết sức không nhắc đến đám người Lý Lão Nhị, nói cho cùng thì Thẩm Hi mới là con gái ruột của họ, cha và anh cả luôn không thích cô ta, bây giờ họ đứng về phía Thẩm Hi…
Thẩm Ánh Chi biết lần này cô ta đã thua, thua rất thảm.
Trước mắt cô ta chỉ có thể chịu thua, cô ta lại gục đầu xuống, giọng mềm đi: “Được, con lựa chọn xuất ngoại.”
“Anh sẽ nhanh chóng làm thủ tục, tạm thời em không cần đi học.” Thẩm Khởi nói như sấm rền, đứng dậy đi sắp xếp người làm việc.
Hóa ra trong lòng con gái đều hiểu rõ, sắc mặt Thẩm Tuấn Lương càng đen hơn.
Thẩm Khởi cũng siết chặt tay, nếu không phải lần này xảy ra chuyện thì em gái anh ấy còn phải chịu đựng bao lâu nữa?
Thẩm Hi che đầu, la lên: “Ba năm, tôi đã nhịn suốt ba năm, sớm biết rằng quay về nhà họ Thẩm sẽ chịu đãi ngộ như vậy, thà rằng tôi ở lại thôn núi nhỏ đó.”
Thẩm Tuấn Lương không chịu nổi câu này, ông đập bàn, lời lẽ nghiêm khắc: “Thẩm Ánh Chi, nếu như còn nói dối, vậy cút ra ngoài cho tôi.”
Thẩm Ánh Chi nóng lòng, cô ta cũng tin Thẩm Tuấn Lương sẽ làm thật, từ nhỏ cha đã đối xử nghiêm khắc với cô ta, ban đầu đầu cô ta tưởng ông muốn bồi dưỡng cô ta thành thiên kim đại tiểu thư nhà họ Thẩm.
Sau đó mới dần nhận ra ông vốn không thích cô ta, tất cả đều là vì nể mặt Ôn Thanh Nhã.
Thẩm Ánh Chi cắn răng, chỉ có thể nhận thua.
Tốt xấu gì cô ta cũng là con nuôi nhà họ Thẩm, nhà họ Thẩm đã nuôi cô ta mười mấy năm, sao có thể nỡ lòng nào đuổi cô ta đi.
“Thật xin lỗi cha, con biết sai rồi, con cũng không dám nữa.” Thái độ của Thẩm Ánh Chi thành khẩn, điên cuồng lau nước mắt.
Thẩm Hi khịt mũi xem thường thái độ nước mắt cá sấu này của cô ta.
“Sau này em sẽ cố gắng tàng hình, chị nói gì em sẽ làm đó.” Nói xong Thẩm Ánh Chi đi đến trước mặt cô ta: “Chị, chị tha thứ cho em đi, em còn nhỏ không hiểu chuyện, làm việc cũng không đúng mực, sau này nếu có chỗ nào khiến chị không thoải mái thì chị cứ nói với em, nhất định em sẽ sửa.”
Thẩm Hi không vội nói chuyện mà nhìn cha mình và anh cả, đang đợi họ tỏ thái độ.
“Chị, em quỳ với chị, nếu như chị chưa hết giận thì chị cứ đánh em đi, như sáng hôm qua vậy, chị tát em, em cũng sẽ không né không khóc.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Hi nheo mắt, không thể trách nguyên chủ lại bị cô ta bắt chẹt, không biết mưu mô như vậy cô ta học từ đâu.
Thẩm Hi: “Vậy cô ra nước ngoài đi.”
Thẩm Ánh Chi sửng sốt, nghi ngờ có phải là mình nghe nhầm không.
Tuy không bàn bạc nhưng lời Thẩm Hi nói đúng ý Thẩm Tuấn Lương và Thẩm Khởi, dù sao cũng đã nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, bây giờ mà đuổi đi thì chắc chắn Ôn Thanh Nhã sẽ không nỡ.
Thẩm Khởi nói: “Nhà họ Thẩm sẽ chịu trách nhiệm chi phí xuất ngoại của cô.”
Chân Thẩm Ánh Chi mềm nhũn, cầu cứu nhìn Thẩm Tuấn Lương, ngay cả ông cũng có suy nghĩ này.
“Nếu như cô không muốn xuất ngoại cũng được.” Thẩm Hi nhìn chằm chằm cô ta: “Chúng tôi mới từ đồn công an về, nghe nói Lý Lão Nhị dính vào một vụ án lớn, cô thấy cô nên lựa chọn xuất ngoại hay là đến đồn công an uống trà?”
Uống trà?
Thẩm Ánh Chi lập tức phản ứng lại, rõ ràng là muốn tống cô ta vào tù.
Ban nãy cô ta đã cố gắng hết sức không nhắc đến đám người Lý Lão Nhị, nói cho cùng thì Thẩm Hi mới là con gái ruột của họ, cha và anh cả luôn không thích cô ta, bây giờ họ đứng về phía Thẩm Hi…
Thẩm Ánh Chi biết lần này cô ta đã thua, thua rất thảm.
Trước mắt cô ta chỉ có thể chịu thua, cô ta lại gục đầu xuống, giọng mềm đi: “Được, con lựa chọn xuất ngoại.”
“Anh sẽ nhanh chóng làm thủ tục, tạm thời em không cần đi học.” Thẩm Khởi nói như sấm rền, đứng dậy đi sắp xếp người làm việc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro