Xuyên Đến Thập Niên 80: Cô Vợ Nhỏ Trọng Sinh Của Thủ Trưởng
Ngó Lơ
Bát Nguyệt Lệ
2024-11-21 00:39:31
Thẩm Hi cũng đứng dậy theo: “Cha, con đi lên thăm mẹ.”
Thẩm Ánh Chi cắn môi, đừng tưởng cô ta không biết Thẩm Hi sợ cô ta tìm Ôn Thanh Nhã cầu xin.
Rốt cuộc là đã xảy ra sai sót ở phần nào? Sao Thẩm Hi lại biến thành như vậy?
Thẩm Bạch thấy Thẩm Hi đi vào, vẻ mặt phức tạp, sớm đã không còn sự kiêu căng trước đó.
Thẩm Hi cứ làm như không thấy anh ta vậy, đi tìm mẹ mình.
…
Thẩm Ánh Chi tức giận nổi điên trong phòng nhưng không thể đập đồ, chỉ có thể cắn chặt gối đầu xả giận, hận không thể cắn nát hàm răng.
Mãi đến khi nghe tiếng đập cửa cô ta mới chỉnh lại cảm xúc ra mở cửa.
Là anh hai.
Cô ta vô cùng cẩn thận nhìn anh hai, vẻ mặt ấm ức thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn: “Anh hai…”
Thẩm Bạch đi vào đóng cửa lại.
“Anh hai, em biết sai rồi, em cũng không dám nữa.” Thẩm Ánh Chi muốn nắm lấy cơ hội cuối cùng: “Em không còn cách nào khác, em thật sự không có cách nào khác, em sợ mọi người đều không cần em nữa…”
Cô ta biết làm thế nào để làm Thẩm Bạch thương xót, quả nhiên sắc mặt anh ta dịu đi.
Thẩm Ánh Chi còn nói thêm: “Em biết là mọi người chưa từng bỏ rơi chị, nhưng mà từ nhỏ em cũng đã là đứa trẻ bị bỏ rơi, nếu như mọi người đều không cần em nữa, sao em có thể sống nổi, hu hu…”
“Nói gì vậy Ánh Chi, cha mẹ và các anh thương em như vậy, sao có thể không cần em.” Thẩm Bạch ôm lấy cô ta an ủi: “Nhưng lần này đúng là em đã quá đáng.”
Thẩm Ánh Chi khóc trong lòng anh ta: “Em biết em sai rồi, anh hai có thể tha thứ cho em không? Cha và anh cả muốn đưa em xuất ngoại, em đồng ý, trước khi đi em muốn mọi người đều tha thứ cho em, nếu không, nếu không dù em có đi cũng không yên tâm.”
“Sao cơ? Họ muốn đưa em ra nước ngoài?” Thẩm Bạch nắm lấy vai cô ta cúi đầu hỏi.
Mắt Thẩm Ánh Chi đỏ lên.
Thẩm Bạch nhất thời không biết nên nói gì, Ánh Chi cũng đã lớn lên ở nhà họ, sao có thể nỡ lòng đưa con bé ra nước ngoài?
“Anh hai, anh đừng đi tìm cha và anh cả cầu xin, đây là lỗi của em, là cái giá mà em phải trả.”
Cô ta càng nói vậy trong lòng Thẩm Bạch càng cảm thấy khó chịu.
Ánh Chi cũng đã nhận lỗi, sai lầm có thể sửa, cha và anh cả có thể chịu nhiều sai lầm của Thẩm Hi như vậy, sao không thể tha thứ cho Ánh Chi lần này?
Thẩm Bạch lập tức đưa ra quyết định: “Em cũng là em gái anh, cũng là một thành viên gia đình chúng ta, anh hai sẽ bảo vệ em.”
Với cô ta mà nói lời hứa bảo vệ của Thẩm Bạch không đáng tin.
Vì người thật sự làm chủ nhà họ Thẩm là Ôn Thanh Nhã, cô ta cần mượn sức anh hai trước mới có cơ hội để Ôn Thanh Nhã ra mặt.
…
Trưa ngày hôm sau, lão tư lệnh Cố đích thân mang lễ hỏi đến cửa cầu hôn.
Ông cụ trực tiếp đi xe từ quân đội đến, đằng sau xe chở đầy lễ hỏi, không chỉ có bốn món lớn*.
*Bốn món lớn: đồng hồ, xe đạp, máy may, radio là bốn món quà cưới vẻ vang của gia đình có điều kiện trước cải cách.
Bốn món lớn xem như là những thứ cơ bản nhất, ngoài ra còn có thêm những đồ dùng điện đắt đỏ.
Những thứ này đã đủ để biểu hiện thành ý cầu hôn của nhà họ Cố.
Thẩm Ánh Chi cả đêm không ngủ, đều nghĩ xem cần dùng cách gì mới có thể không ra nước ngoài, mãi đến lúc nghe tin nhà họ Cố mang đồ đến nhà.
Nhưng mà điều khiến cô ta suy sụp là nhà họ Cố lại đến nhà hỏi cưới.
Thẩm Ánh Chi cắn môi, đừng tưởng cô ta không biết Thẩm Hi sợ cô ta tìm Ôn Thanh Nhã cầu xin.
Rốt cuộc là đã xảy ra sai sót ở phần nào? Sao Thẩm Hi lại biến thành như vậy?
Thẩm Bạch thấy Thẩm Hi đi vào, vẻ mặt phức tạp, sớm đã không còn sự kiêu căng trước đó.
Thẩm Hi cứ làm như không thấy anh ta vậy, đi tìm mẹ mình.
…
Thẩm Ánh Chi tức giận nổi điên trong phòng nhưng không thể đập đồ, chỉ có thể cắn chặt gối đầu xả giận, hận không thể cắn nát hàm răng.
Mãi đến khi nghe tiếng đập cửa cô ta mới chỉnh lại cảm xúc ra mở cửa.
Là anh hai.
Cô ta vô cùng cẩn thận nhìn anh hai, vẻ mặt ấm ức thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn: “Anh hai…”
Thẩm Bạch đi vào đóng cửa lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh hai, em biết sai rồi, em cũng không dám nữa.” Thẩm Ánh Chi muốn nắm lấy cơ hội cuối cùng: “Em không còn cách nào khác, em thật sự không có cách nào khác, em sợ mọi người đều không cần em nữa…”
Cô ta biết làm thế nào để làm Thẩm Bạch thương xót, quả nhiên sắc mặt anh ta dịu đi.
Thẩm Ánh Chi còn nói thêm: “Em biết là mọi người chưa từng bỏ rơi chị, nhưng mà từ nhỏ em cũng đã là đứa trẻ bị bỏ rơi, nếu như mọi người đều không cần em nữa, sao em có thể sống nổi, hu hu…”
“Nói gì vậy Ánh Chi, cha mẹ và các anh thương em như vậy, sao có thể không cần em.” Thẩm Bạch ôm lấy cô ta an ủi: “Nhưng lần này đúng là em đã quá đáng.”
Thẩm Ánh Chi khóc trong lòng anh ta: “Em biết em sai rồi, anh hai có thể tha thứ cho em không? Cha và anh cả muốn đưa em xuất ngoại, em đồng ý, trước khi đi em muốn mọi người đều tha thứ cho em, nếu không, nếu không dù em có đi cũng không yên tâm.”
“Sao cơ? Họ muốn đưa em ra nước ngoài?” Thẩm Bạch nắm lấy vai cô ta cúi đầu hỏi.
Mắt Thẩm Ánh Chi đỏ lên.
Thẩm Bạch nhất thời không biết nên nói gì, Ánh Chi cũng đã lớn lên ở nhà họ, sao có thể nỡ lòng đưa con bé ra nước ngoài?
“Anh hai, anh đừng đi tìm cha và anh cả cầu xin, đây là lỗi của em, là cái giá mà em phải trả.”
Cô ta càng nói vậy trong lòng Thẩm Bạch càng cảm thấy khó chịu.
Ánh Chi cũng đã nhận lỗi, sai lầm có thể sửa, cha và anh cả có thể chịu nhiều sai lầm của Thẩm Hi như vậy, sao không thể tha thứ cho Ánh Chi lần này?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Bạch lập tức đưa ra quyết định: “Em cũng là em gái anh, cũng là một thành viên gia đình chúng ta, anh hai sẽ bảo vệ em.”
Với cô ta mà nói lời hứa bảo vệ của Thẩm Bạch không đáng tin.
Vì người thật sự làm chủ nhà họ Thẩm là Ôn Thanh Nhã, cô ta cần mượn sức anh hai trước mới có cơ hội để Ôn Thanh Nhã ra mặt.
…
Trưa ngày hôm sau, lão tư lệnh Cố đích thân mang lễ hỏi đến cửa cầu hôn.
Ông cụ trực tiếp đi xe từ quân đội đến, đằng sau xe chở đầy lễ hỏi, không chỉ có bốn món lớn*.
*Bốn món lớn: đồng hồ, xe đạp, máy may, radio là bốn món quà cưới vẻ vang của gia đình có điều kiện trước cải cách.
Bốn món lớn xem như là những thứ cơ bản nhất, ngoài ra còn có thêm những đồ dùng điện đắt đỏ.
Những thứ này đã đủ để biểu hiện thành ý cầu hôn của nhà họ Cố.
Thẩm Ánh Chi cả đêm không ngủ, đều nghĩ xem cần dùng cách gì mới có thể không ra nước ngoài, mãi đến lúc nghe tin nhà họ Cố mang đồ đến nhà.
Nhưng mà điều khiến cô ta suy sụp là nhà họ Cố lại đến nhà hỏi cưới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro