Xuyên Đến Thập Niên 80: Cô Vợ Nhỏ Trọng Sinh Của Thủ Trưởng
Cô Ta Theo Đuổi...
Bát Nguyệt Lệ
2024-11-21 00:39:31
“Em nghe nói Thẩm Ánh Chi vốn là vợ chưa cưới của anh, hơn nữa hai người là thanh mai trúc mã, chỉ là sau khi anh nhập ngũ thì mới dần xa cách.” Thẩm Hi nói theo những gì cô nhớ sách viết: “Hơn nữa mẹ anh với mẹ em vốn cũng có suy nghĩ kết làm thông gia, nếu như không phải có chuyện đêm đó, người anh sẽ cưới hẳn là Thẩm Ánh Chi mới đúng.”
Vừa nói xong Tiểu Cao đang lái xe đã phì cười, nhận được ánh mắt rét lạnh của lão đại nhà mình.
“Dù không có đêm hôm đó cũng không thể nào là cô ta.” Thái độ Cố Cảnh Nam kiên quyết.
“Đúng đó chị dâu, chị không biết lão đại ghét Thẩm nhị tiểu thư thế nào đâu, dù cô ta có tìm bao nhiêu cách dính lấy thì lão đại không ra tay dạy dỗ đã là nể mặt cô ta lắm rồi.” Tiểu Cao nói.
Đột nhiên bị gọi là chị dâu, Thẩm Hi vẫn còn hơi không quen.
“Tại sao?” Thẩm Hi hơi nghiêng người về trước, vẻ mặt tò mò.
“Mấy năm trước em và lão đại ở quân đội, Thẩm nhị tiểu thư này nửa tháng sẽ gửi một bức thư đến, cản thế nào cũng không được, dù là lão đại của chúng ta…” Đang nói hào hứng Tiểu Cao bỗng im lặng.
Còn nói gì nữa thì mắt lão đại không bắn đạn anh ta mới là lạ.
“Cô ta theo đuổi anh?” Thẩm Hi thật sự không biết những chi tiết này.
“Đó là làm phiền.” Cố Cảnh Nam sửa đúng cách dùng từ của cô.
Thẩm Hi xoa cằm cười cười, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Hèn gì lại ghen tỵ đến nỗi nổi điên, đoạn tình cảm này bị chôn quá sớm.”
“Gì chứ?”
“Không có gì.” Thẩm Hi nói sang chuyện khác: “Mẹ bảo trưa nay chúng ta về ăn cơm.”
Đến chỗ đăng ký kết hôn, cả quá trình Thẩm Hi đều đi theo sau anh, bảo cô làm gì cô sẽ làm đó.
Vì thân phận của Cố Cảnh Nam nên toàn bộ quá trình đăng ký kết hôn đều được bật đèn xanh, chỉ một lát là giấy đăng ký kết hôn nóng hổi đã ra lò.
Nhìn tờ giấy mới tinh, mặt Thẩm Hi cười tươi như hoa.
Cố Cảnh Nam chỉ vào giấy trong tay cô, ánh mắt nhìn vào mặt cô.
May là cô tự cảm thấy vui.
Trên tay bỗng trống không, hai tờ giấy bị Cố Cảnh Nam cướp mất.
Chỉ thấy anh gấp lại, cất đi.
“Của em đâu?” Thẩm Hi đưa tay ra, giấy đăng ký kết hôn này không phải là nên nam nữ mỗi người giữ một bản sao?
Mặt Cố Cảnh Nam không biểu cảm: “Em có cất cái này cũng vô ích, để anh cất.”
Thẩm Hi nhíu mày.
Cũng được, dù sao hai người họ cũng chưa có ý định ly hôn.
Vốn tưởng rằng sau khi đăng ký kết hôn xong sẽ về ngay, nhưng Tiểu Cao lại lái xe đến chỗ khác.
Tuy rằng nguyên chủ đã đến đây ba năm nhưng mà lại ít đi đến những chỗ khác nên với Thẩm Hi mà nói thì Tỉnh Thành này cũng khá xa lạ.
Xe lại đi qua vài con đường, ra khỏi tỉnh thành.
Xung quanh hai bên đường ngoài tỉnh thành có không ít đồng ruộng, nhìn cảnh sắc này Thẩm Hi mới cảm nhận rõ ràng mình đang sống ở thập niên tám mươi, không có nhà lầu san sát, chỉ có những căn nhà thấp bé và ruộng đồng ở bất cứ đâu.
Xe nhanh chóng ngừng lại trước một đại viện, Thẩm Hi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lập tức hiểu ra.
“Đây là khu tập thể gia đình sao?” Thẩm Hi hỏi.
Cố Cảnh Nam ừ một tiếng, tiện tay đeo kính râm vào, sau đó xuống xe.
Khu tập thể gia đình này không ở nội thành, ở một trấn nhỏ cách tỉnh thành không xa.
Vừa nói xong Tiểu Cao đang lái xe đã phì cười, nhận được ánh mắt rét lạnh của lão đại nhà mình.
“Dù không có đêm hôm đó cũng không thể nào là cô ta.” Thái độ Cố Cảnh Nam kiên quyết.
“Đúng đó chị dâu, chị không biết lão đại ghét Thẩm nhị tiểu thư thế nào đâu, dù cô ta có tìm bao nhiêu cách dính lấy thì lão đại không ra tay dạy dỗ đã là nể mặt cô ta lắm rồi.” Tiểu Cao nói.
Đột nhiên bị gọi là chị dâu, Thẩm Hi vẫn còn hơi không quen.
“Tại sao?” Thẩm Hi hơi nghiêng người về trước, vẻ mặt tò mò.
“Mấy năm trước em và lão đại ở quân đội, Thẩm nhị tiểu thư này nửa tháng sẽ gửi một bức thư đến, cản thế nào cũng không được, dù là lão đại của chúng ta…” Đang nói hào hứng Tiểu Cao bỗng im lặng.
Còn nói gì nữa thì mắt lão đại không bắn đạn anh ta mới là lạ.
“Cô ta theo đuổi anh?” Thẩm Hi thật sự không biết những chi tiết này.
“Đó là làm phiền.” Cố Cảnh Nam sửa đúng cách dùng từ của cô.
Thẩm Hi xoa cằm cười cười, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Hèn gì lại ghen tỵ đến nỗi nổi điên, đoạn tình cảm này bị chôn quá sớm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Gì chứ?”
“Không có gì.” Thẩm Hi nói sang chuyện khác: “Mẹ bảo trưa nay chúng ta về ăn cơm.”
Đến chỗ đăng ký kết hôn, cả quá trình Thẩm Hi đều đi theo sau anh, bảo cô làm gì cô sẽ làm đó.
Vì thân phận của Cố Cảnh Nam nên toàn bộ quá trình đăng ký kết hôn đều được bật đèn xanh, chỉ một lát là giấy đăng ký kết hôn nóng hổi đã ra lò.
Nhìn tờ giấy mới tinh, mặt Thẩm Hi cười tươi như hoa.
Cố Cảnh Nam chỉ vào giấy trong tay cô, ánh mắt nhìn vào mặt cô.
May là cô tự cảm thấy vui.
Trên tay bỗng trống không, hai tờ giấy bị Cố Cảnh Nam cướp mất.
Chỉ thấy anh gấp lại, cất đi.
“Của em đâu?” Thẩm Hi đưa tay ra, giấy đăng ký kết hôn này không phải là nên nam nữ mỗi người giữ một bản sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặt Cố Cảnh Nam không biểu cảm: “Em có cất cái này cũng vô ích, để anh cất.”
Thẩm Hi nhíu mày.
Cũng được, dù sao hai người họ cũng chưa có ý định ly hôn.
Vốn tưởng rằng sau khi đăng ký kết hôn xong sẽ về ngay, nhưng Tiểu Cao lại lái xe đến chỗ khác.
Tuy rằng nguyên chủ đã đến đây ba năm nhưng mà lại ít đi đến những chỗ khác nên với Thẩm Hi mà nói thì Tỉnh Thành này cũng khá xa lạ.
Xe lại đi qua vài con đường, ra khỏi tỉnh thành.
Xung quanh hai bên đường ngoài tỉnh thành có không ít đồng ruộng, nhìn cảnh sắc này Thẩm Hi mới cảm nhận rõ ràng mình đang sống ở thập niên tám mươi, không có nhà lầu san sát, chỉ có những căn nhà thấp bé và ruộng đồng ở bất cứ đâu.
Xe nhanh chóng ngừng lại trước một đại viện, Thẩm Hi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lập tức hiểu ra.
“Đây là khu tập thể gia đình sao?” Thẩm Hi hỏi.
Cố Cảnh Nam ừ một tiếng, tiện tay đeo kính râm vào, sau đó xuống xe.
Khu tập thể gia đình này không ở nội thành, ở một trấn nhỏ cách tỉnh thành không xa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro