Xuyên Đến Thập Niên 80: Cô Vợ Nhỏ Trọng Sinh Của Thủ Trưởng
Không Cam Lòng,...
Bát Nguyệt Lệ
2024-11-21 00:39:31
Nói xong cô đứng lên nhìn cô ta như nhìn một đống rác, ra khỏi phòng, để lại Thẩm Ánh Chi một mình trong phòng nổi điên.
Dựa vào đâu, rốt cuộc là dựa vào đâu mà Thẩm Hi có thể gả cho anh Cảnh Nam.
Rõ ràng cô ta đã sắp thành công, bây giờ lại thua thảm hại.
Không cam lòng, cô ta không cam lòng.
Nhưng mà rất nhanh ánh mắt Thẩm Ánh Chi hiện lên tia tàn nhẫn, khóe miệng cũng nở nụ cười quỷ dị.
Dù Thẩm Hi không xem cô ta ra gì, nhưng mà sáng sớm đã bị cô ta gây sự thì trong lòng cũng khó tránh khỏi khó chịu.
Người nhà họ Thẩm không biết chuyện cô ta gây rối vì dù Thẩm Ánh Chi có nổi điên cũng muốn giữ lại chút thể diện cuối cùng ở trước mặt người nhà.
Trên bàn cơm sáng, Thẩm Khởi nói: “Lát nữa anh sẽ đưa em đi.”
“Đúng đó, anh cả con đưa con đi mẹ sẽ yên tâm hơn.” Ôn Thanh Nhã cũng nói.
Thẩm Hi cười cười: “Mẹ, anh cả, chẳng lẽ mẹ còn sợ Cố Cảnh Nam chạy mất sao? Hay là sợ con chạy?”
Ôn Thanh Nhã: “Không có, vốn mẹ định đưa con đi, lại sợ con và Cảnh Nam không được tự nhiên.”
“Không cần đâu, con đã nói anh ấy bảo Tiểu Cao lát nữa đến đây đón con.” Thẩm Hi từ chối.
Người nhà họ Thẩm cũng không bắt ép: “Vậy được, vậy trưa nay hai đứa về nhà ăn cơm, mẹ sẽ nấu cơm ngon cho hai đứa.”
Ăn cơm sáng xong, Tiểu Cao đến, còn có cả Cố Cảnh Nam.
Thẩm Hi hơi bất ngờ, cho rằng anh sẽ chờ ở đó.
Sau khi lên xe, Tiểu Cao lái xe, cô và Cố Cảnh Nam ngồi ở ghế sau.
“Đã chuẩn bị xong hết đồ rồi chứ?” Cố Cảnh Nam đưa tay về phía cô.
Thẩm Hi nhanh chóng đưa giấy tờ mà Ôn Thanh Nhã đã chuẩn bị cho anh xem, bên trong có sổ hộ khẩu và giấy chứng nhận gì gì đó.
Cố Cảnh Nam mở ra, kiểm tra từng cái một lúc lâu, nhìn dáng vẻ kia của anh cứ như là sợ chuẩn bị không đầy đủ sẽ không làm được.
“Kết hôn với anh, em không vui à?” Cố Cảnh Nam cất giấy tờ đi, hỏi cô.
Thẩm Hi ngẩn ra, không hiểu.
“Hôm nay em không vui lắm.” Cố Cảnh Nam nhắc nhở cô.
Thẩm Hi đỡ trán, vốn đang định giải thích một chút, sau đó bỗng đổi chủ đề: “Em hỏi anh mấy vấn đề nhé?”
Cố Cảnh Nam liếc mắt nhìn cô: “Mặc dù anh có trả lời hay không thì em cũng không có cơ hội từ hôn đâu.”
“Không phải là em muốn hiểu thêm một chút về anh sao, dù sao chúng ta cũng chưa gặp nhau được mấy lần mà.” Cô tìm lý do.
“Không vội, đợi dọn đến khu tập thể gia đình quân nhân thì còn rất nhiều thời gian.” Nghe thấy cô nói muốn hiểu anh hơn, khóe miệng Cố Cảnh Nam hơi cong lên.
Thẩm Hi nói: “Trong lòng anh có ấn tượng thế nào về Thẩm Ánh Chi?”
Tiểu Cao đang lái xe nghe thấy vấn đề này, ánh mắt không nhịn được nhìn sếp mình.
Cố Cảnh Nam: “Chẳng ra gì.”
Thẩm Hi tỏ vẻ hiểu rõ: “Nói vậy là có ấn tượng xấu?”
Cố Cảnh Nam liếc mắt nhìn cô thật sâu, rất nhanh đoán được mục đích cô hỏi vấn đề này: “Cô ta gây phiền phức cho em?”
Thẩm Hi rầu rĩ ừ một cái.
Mắt Cố Cảnh Nam trầm xuống, anh vốn không định xen vào chuyện này vì cảm thấy đây là chuyện nhà họ Thẩm.
Dựa vào đâu, rốt cuộc là dựa vào đâu mà Thẩm Hi có thể gả cho anh Cảnh Nam.
Rõ ràng cô ta đã sắp thành công, bây giờ lại thua thảm hại.
Không cam lòng, cô ta không cam lòng.
Nhưng mà rất nhanh ánh mắt Thẩm Ánh Chi hiện lên tia tàn nhẫn, khóe miệng cũng nở nụ cười quỷ dị.
Dù Thẩm Hi không xem cô ta ra gì, nhưng mà sáng sớm đã bị cô ta gây sự thì trong lòng cũng khó tránh khỏi khó chịu.
Người nhà họ Thẩm không biết chuyện cô ta gây rối vì dù Thẩm Ánh Chi có nổi điên cũng muốn giữ lại chút thể diện cuối cùng ở trước mặt người nhà.
Trên bàn cơm sáng, Thẩm Khởi nói: “Lát nữa anh sẽ đưa em đi.”
“Đúng đó, anh cả con đưa con đi mẹ sẽ yên tâm hơn.” Ôn Thanh Nhã cũng nói.
Thẩm Hi cười cười: “Mẹ, anh cả, chẳng lẽ mẹ còn sợ Cố Cảnh Nam chạy mất sao? Hay là sợ con chạy?”
Ôn Thanh Nhã: “Không có, vốn mẹ định đưa con đi, lại sợ con và Cảnh Nam không được tự nhiên.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không cần đâu, con đã nói anh ấy bảo Tiểu Cao lát nữa đến đây đón con.” Thẩm Hi từ chối.
Người nhà họ Thẩm cũng không bắt ép: “Vậy được, vậy trưa nay hai đứa về nhà ăn cơm, mẹ sẽ nấu cơm ngon cho hai đứa.”
Ăn cơm sáng xong, Tiểu Cao đến, còn có cả Cố Cảnh Nam.
Thẩm Hi hơi bất ngờ, cho rằng anh sẽ chờ ở đó.
Sau khi lên xe, Tiểu Cao lái xe, cô và Cố Cảnh Nam ngồi ở ghế sau.
“Đã chuẩn bị xong hết đồ rồi chứ?” Cố Cảnh Nam đưa tay về phía cô.
Thẩm Hi nhanh chóng đưa giấy tờ mà Ôn Thanh Nhã đã chuẩn bị cho anh xem, bên trong có sổ hộ khẩu và giấy chứng nhận gì gì đó.
Cố Cảnh Nam mở ra, kiểm tra từng cái một lúc lâu, nhìn dáng vẻ kia của anh cứ như là sợ chuẩn bị không đầy đủ sẽ không làm được.
“Kết hôn với anh, em không vui à?” Cố Cảnh Nam cất giấy tờ đi, hỏi cô.
Thẩm Hi ngẩn ra, không hiểu.
“Hôm nay em không vui lắm.” Cố Cảnh Nam nhắc nhở cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Hi đỡ trán, vốn đang định giải thích một chút, sau đó bỗng đổi chủ đề: “Em hỏi anh mấy vấn đề nhé?”
Cố Cảnh Nam liếc mắt nhìn cô: “Mặc dù anh có trả lời hay không thì em cũng không có cơ hội từ hôn đâu.”
“Không phải là em muốn hiểu thêm một chút về anh sao, dù sao chúng ta cũng chưa gặp nhau được mấy lần mà.” Cô tìm lý do.
“Không vội, đợi dọn đến khu tập thể gia đình quân nhân thì còn rất nhiều thời gian.” Nghe thấy cô nói muốn hiểu anh hơn, khóe miệng Cố Cảnh Nam hơi cong lên.
Thẩm Hi nói: “Trong lòng anh có ấn tượng thế nào về Thẩm Ánh Chi?”
Tiểu Cao đang lái xe nghe thấy vấn đề này, ánh mắt không nhịn được nhìn sếp mình.
Cố Cảnh Nam: “Chẳng ra gì.”
Thẩm Hi tỏ vẻ hiểu rõ: “Nói vậy là có ấn tượng xấu?”
Cố Cảnh Nam liếc mắt nhìn cô thật sâu, rất nhanh đoán được mục đích cô hỏi vấn đề này: “Cô ta gây phiền phức cho em?”
Thẩm Hi rầu rĩ ừ một cái.
Mắt Cố Cảnh Nam trầm xuống, anh vốn không định xen vào chuyện này vì cảm thấy đây là chuyện nhà họ Thẩm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro