Xuyên Đến Thập Niên 80: Cô Vợ Nhỏ Trọng Sinh Của Thủ Trưởng
Đến Thăm Ánh Ch...
Bát Nguyệt Lệ
2025-01-10 02:40:25
“Tục ngữ có câu rất hay, đau dài không bằng đau ngắn, anh cả cũng là người hiểu lý lẽ, cũng biết cách tốt nhất xử lý chuyện này là gì, em không ngại làm người xấu đó, dù sao em mà không xấu thì kết quả cũng sẽ rất thảm.”
Giọng Thẩm Hi bình tĩnh, nhưng mà mỗi câu mỗi chữ đều như dao nhỏ đâm vào lòng Thẩm Khởi.
“Nếu như anh cả không cho em vào thì em sẽ đợi ở đây là được.” Nói xong Thẩm Hi lùi về sau một bước.
Cô lấy lùi làm tiến, Cố Cảnh Nam đều nhìn thấy hết.
Nhớ đến dáng vẻ buổi sáng của cô, ngay cả người dễ tính như cô cũng bị chọc giận thì chứng minh Thẩm Ánh Chi không phải là đèn cạn dầu.
Đã đăng ký kết hôn, lúc này Cố Cảnh Nam cảm thấy anh có tư cách nhúng tay vào chuyện của nhà họ Thẩm.
Vào lúc Thẩm Hi tìm ghế dài ngồi xuống, cổ tay căng đau.
Cố Cảnh Nam nắm lấy cổ tay cô bảo vệ cô sau lưng: “Tránh ra.”
Thẩm Khởi nhíu mày.
Hai người đàn ông cao gần bằng nhau, cả người Cố Cảnh Nam toát ra khí lạnh, dù sao cũng là người đã từng cầm súng, khí thế tất nhiên là người làm ăn không so được.
Hai người này sẽ không đánh nhau đấy chứ?
Thẩm Hi mới vừa rồi còn tức giận cảm thấy lo lắng, nếu thật sự đánh nhau thì Thẩm Khởi thảm rồi.
Trong lúc hai người đang giằng co, cửa phòng bệnh mở ra.
“Thủ trưởng Cố.”
Người mở cửa là Thẩm Bạch, sau khi nhìn thấy người sau lưng thủ trưởng Cố, sắc mặt anh ta khẽ thay đổi.
Lần này Thẩm Khởi không thể không nhượng bộ.
Anh ta yêu thương em gái, cũng không muốn làm khó em rể, nếu không người bất lợi sẽ là em gái.
“Thủ trưởng Cố, sao anh lại đến đây? Đến thăm Ánh Chi sao?”
Nhưng mà Thẩm Bạch trực tiếp bị ngó lơ, chỉ có thể trơ mắt nhìn thủ trưởng Cố kéo tay Thẩm Hi vào phòng bệnh.
Anh ta định đi vào cùng lại bị anh cả Thẩm Khởi ngăn lại.
Thẩm Ánh Chi nghe được lời nói của anh hai ở ngoài phòng bệnh.
Sắc mặt vốn đang thoi thóp bỗng lập tức có tinh thần.
Cố Cảnh Nam đến thăm cô ta?
Nhất định là nghe nói cô ta bị tai nạn xe, lo lắng đến thăm cô ta.
Nhưng mà sau khi nhìn thấy người đằng sau Cố Cảnh Nam, sắc mặt Thẩm Ánh Chi lập tức trở nên khó coi.
“Hi Hi, sao con lại đến đây? Đã ăn cơm chưa?” Ôn Thanh Nhã đang đứng gọt trái cây, thấy họ đi vào thì buông nửa quả táo trong tay ra.
Lời ban nãy Thẩm Khởi nói không phải Thẩm Hi không nghe thấy, kiếp trước cô là một cô nhi, không được hưởng cảm giác yêu thương, chỉ cảm thấy mọi chuyện phải dựa vào bản thân.
Từ sau khi xảy ra chuyện đó đúng là mấy ngày rồi Ôn Thanh Nhã không ngủ ngon, làn da ngày thường dưỡng rất tốt cũng đã xấu đi nhiều.
Dù sao thì lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, sao bà có thể bỏ được.
Nên những ngày nay bà vẫn luôn cảm thấy rối rắm, chỉ cần Thẩm Ánh Chi dùng chút khổ nhục kế thì tấm lòng dịu dàng của bà lại không chịu nổi.
Thẩm Hi đi từ sau Cố Cảnh Nam ra: “Con ăn rồi, thím Lý nói Thẩm Ánh Chi bị tai nạn xe, bọn con đến thăm.”
Câu này lọt vào tai Thẩm Ánh Chi có nghĩa là đến châm chọc xem kịch hay.
Thẩm Hi nhìn lên giường, Thẩm Ánh Chi đang ngồi dựa vào đầu giường, một chân bị băng bó treo lên, mu bàn tay cũng bị băng gạc bao quanh.
Không ngờ Thẩm Ánh Chi này không đạt được mục đích không bỏ qua, trước đó giả vờ bị dầu làm bỏng, bây giờ lại dùng khổ nhục kế chỉ để ở lại trong nước.
Giọng Thẩm Hi bình tĩnh, nhưng mà mỗi câu mỗi chữ đều như dao nhỏ đâm vào lòng Thẩm Khởi.
“Nếu như anh cả không cho em vào thì em sẽ đợi ở đây là được.” Nói xong Thẩm Hi lùi về sau một bước.
Cô lấy lùi làm tiến, Cố Cảnh Nam đều nhìn thấy hết.
Nhớ đến dáng vẻ buổi sáng của cô, ngay cả người dễ tính như cô cũng bị chọc giận thì chứng minh Thẩm Ánh Chi không phải là đèn cạn dầu.
Đã đăng ký kết hôn, lúc này Cố Cảnh Nam cảm thấy anh có tư cách nhúng tay vào chuyện của nhà họ Thẩm.
Vào lúc Thẩm Hi tìm ghế dài ngồi xuống, cổ tay căng đau.
Cố Cảnh Nam nắm lấy cổ tay cô bảo vệ cô sau lưng: “Tránh ra.”
Thẩm Khởi nhíu mày.
Hai người đàn ông cao gần bằng nhau, cả người Cố Cảnh Nam toát ra khí lạnh, dù sao cũng là người đã từng cầm súng, khí thế tất nhiên là người làm ăn không so được.
Hai người này sẽ không đánh nhau đấy chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Hi mới vừa rồi còn tức giận cảm thấy lo lắng, nếu thật sự đánh nhau thì Thẩm Khởi thảm rồi.
Trong lúc hai người đang giằng co, cửa phòng bệnh mở ra.
“Thủ trưởng Cố.”
Người mở cửa là Thẩm Bạch, sau khi nhìn thấy người sau lưng thủ trưởng Cố, sắc mặt anh ta khẽ thay đổi.
Lần này Thẩm Khởi không thể không nhượng bộ.
Anh ta yêu thương em gái, cũng không muốn làm khó em rể, nếu không người bất lợi sẽ là em gái.
“Thủ trưởng Cố, sao anh lại đến đây? Đến thăm Ánh Chi sao?”
Nhưng mà Thẩm Bạch trực tiếp bị ngó lơ, chỉ có thể trơ mắt nhìn thủ trưởng Cố kéo tay Thẩm Hi vào phòng bệnh.
Anh ta định đi vào cùng lại bị anh cả Thẩm Khởi ngăn lại.
Thẩm Ánh Chi nghe được lời nói của anh hai ở ngoài phòng bệnh.
Sắc mặt vốn đang thoi thóp bỗng lập tức có tinh thần.
Cố Cảnh Nam đến thăm cô ta?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhất định là nghe nói cô ta bị tai nạn xe, lo lắng đến thăm cô ta.
Nhưng mà sau khi nhìn thấy người đằng sau Cố Cảnh Nam, sắc mặt Thẩm Ánh Chi lập tức trở nên khó coi.
“Hi Hi, sao con lại đến đây? Đã ăn cơm chưa?” Ôn Thanh Nhã đang đứng gọt trái cây, thấy họ đi vào thì buông nửa quả táo trong tay ra.
Lời ban nãy Thẩm Khởi nói không phải Thẩm Hi không nghe thấy, kiếp trước cô là một cô nhi, không được hưởng cảm giác yêu thương, chỉ cảm thấy mọi chuyện phải dựa vào bản thân.
Từ sau khi xảy ra chuyện đó đúng là mấy ngày rồi Ôn Thanh Nhã không ngủ ngon, làn da ngày thường dưỡng rất tốt cũng đã xấu đi nhiều.
Dù sao thì lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, sao bà có thể bỏ được.
Nên những ngày nay bà vẫn luôn cảm thấy rối rắm, chỉ cần Thẩm Ánh Chi dùng chút khổ nhục kế thì tấm lòng dịu dàng của bà lại không chịu nổi.
Thẩm Hi đi từ sau Cố Cảnh Nam ra: “Con ăn rồi, thím Lý nói Thẩm Ánh Chi bị tai nạn xe, bọn con đến thăm.”
Câu này lọt vào tai Thẩm Ánh Chi có nghĩa là đến châm chọc xem kịch hay.
Thẩm Hi nhìn lên giường, Thẩm Ánh Chi đang ngồi dựa vào đầu giường, một chân bị băng bó treo lên, mu bàn tay cũng bị băng gạc bao quanh.
Không ngờ Thẩm Ánh Chi này không đạt được mục đích không bỏ qua, trước đó giả vờ bị dầu làm bỏng, bây giờ lại dùng khổ nhục kế chỉ để ở lại trong nước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro