Xuyên Đến Thập Niên 80: Cô Vợ Nhỏ Trọng Sinh Của Thủ Trưởng
Rất Nghiêm Trọn...
Bát Nguyệt Lệ
2024-11-21 00:39:31
Thẩm Hi cảm nhận được sự lạnh lẽo đến từ sau cặp kính kia.
Cô xoa xoa cổ, nói sang chuyện khác: “Ông nội đã trang trí căn nhà này khá ổn, đến lúc đó trực tiếp dọn hành lý vào ở là được, không còn sớm nữa, mẹ vẫn còn đang chờ chúng ta về ăn cơm đó.”
…
Đợi lúc họ về lại nhà họ Thẩm, nhà họ Thẩm lại không có ai, chỉ có thím Lý ở nhà.
Thẩm Hi nheo mắt, cảm thấy bất ổn.
“Đại tiểu thư, cuối cùng cô cũng về rồi.” Thím Lý chạy vội đến, nhăn mặt.
“Mẹ cháu và mọi người đâu?” Thẩm Hi nhìn lướt qua nhà bếp và tầng hai.
Thím Lý nói: “Sáng nay lúc nhị tiểu thư ra ngoài bị xe đụng, nghe nói là rất nghiêm trọng, phu nhân và thiếu gia đã chạy đến bệnh viện.”
Thẩm Ánh Chi? Bị xe đâm? Rất nghiêm trọng?
Thẩm Hi cười.
Sao không tông chết cô ta luôn đi.
“Phu nhân nhắn lại là đợi hai người về cứ ăn cơm ở nhà, muốn ăn gì thì tôi sẽ nấu.” Thím Lý còn nói thêm.
Hai mắt Thẩm Hi xoay vòng: “Vậy phiền thím xào giúp chúng cháu hai món ăn, chúng cháu ăn tạm một chút.”
Thím Lý đồng ý đi vào bếp.
Người nhà xảy ra chuyện theo lý hẳn là phải đến bệnh viện mới đúng, Tiểu Cao suýt chút đã không hiểu được cách làm của chị dâu, cũng may còn nghĩ đến việc người bị thương là Thẩm Ánh Chi.
“Lát nữa cùng em đến bệnh viện đi?”
Nhưng mà lời này lại làm thay đổi suy nghĩ của Tiểu Cao.
Tiểu Cao còn cho rằng mình đã hiểu tính lão đại, sao anh có thể đến bệnh viện thăm một người râu ria, huống chi người này trước đó còn từng hại chị dâu.
Nhưng mà không ngờ rằng lão đại lại trực tiếp đồng ý mà không hỏi gì.
Vì vậy sau khi ăn cơm xong anh ta lại đưa hai người đến bệnh viện nhân dân.
Nghe nói Thẩm Ánh Chi đang ở khoa chỉnh hình, lúc hai người đến thì đúng lúc thấy Thẩm Khởi đang ngồi một mình ở hành lang.
Trạng thái có vẻ như là mới nổi giận xong.
Theo Thẩm Hi hiểu về anh ấy thì người có thể chọc đại thiếu gia Thẩm Khởi trời sinh tốt tính nổi giận hẳn là phải có bản lĩnh lớn lắm.
Hoặc là đã chạm đến ranh giới của anh ta.
“Sao hai đứa lại đến đây?” Thẩm Khởi thấy họ đến, đứng dậy đi tới.
Thẩm Hi nói: “Thím Lý nói Thẩm Ánh Chi bị tai nạn xe, bọn em đến thăm.”
“Con bé không sao, mẹ và anh hai em đang ở bên trong cùng con bé.”
Thẩm Khởi nhìn vẻ mặt không biểu cảm của Cố Cảnh Nam, từ giờ trở đi anh sẽ là em rể của anh ấy.
Anh ấy nghĩ nghĩ, trực tiếp nói: “Em rể, ở đây có người rồi, cậu đưa em gái tôi về trước đi.”
Hai chữ em rể này khiến lòng Thẩm Hi lo lắng.
Cố Cảnh Nam là một người rất kiêu căng, trước khi hai người họ vẫn chưa đăng ký kết hôn, với quan hệ giữa hai nhà họ thì đều gọi anh xưng em.
Huống chi Cố Cảnh Nam còn 28 tuổi, lớn hơn Thẩm Khởi hai tuổi.
Thẩm Hi nhanh chóng chắn trước mắt Cố Cảnh Nam: “Anh cả, bọn em cũng đã đến rồi, không đi thăm thì không hay lắm.”
Thẩm Khởi liếc nhìn cô một cái thật sâu.
Cô hơi chột dạ chớp mắt, cứ như là bị anh cả nhìn thấu vậy.
“Thẩm Hi, đã vài ngày mẹ không được ngủ ngon, đừng làm mẹ lo lắng, được không?” Giọng Thẩm Khởi dịu dàng, lại chứa vẻ không cho phép từ chối.
Nghe thấy vậy ánh mắt Thẩm Hi dần lạnh lẽo.
Cô cho rằng Thẩm Khởi cũng xem như là người thông minh, xem ra là đã thất vọng rồi.
“Ý anh cả là, tất cả nguyên nhân của chuyện này đều do em sao?” Thẩm Hi ngẩng đầu, không hề sợ hãi nhìn thẳng anh ấy.
Trong lòng Thẩm Khởi hơi chấn động.
Cô xoa xoa cổ, nói sang chuyện khác: “Ông nội đã trang trí căn nhà này khá ổn, đến lúc đó trực tiếp dọn hành lý vào ở là được, không còn sớm nữa, mẹ vẫn còn đang chờ chúng ta về ăn cơm đó.”
…
Đợi lúc họ về lại nhà họ Thẩm, nhà họ Thẩm lại không có ai, chỉ có thím Lý ở nhà.
Thẩm Hi nheo mắt, cảm thấy bất ổn.
“Đại tiểu thư, cuối cùng cô cũng về rồi.” Thím Lý chạy vội đến, nhăn mặt.
“Mẹ cháu và mọi người đâu?” Thẩm Hi nhìn lướt qua nhà bếp và tầng hai.
Thím Lý nói: “Sáng nay lúc nhị tiểu thư ra ngoài bị xe đụng, nghe nói là rất nghiêm trọng, phu nhân và thiếu gia đã chạy đến bệnh viện.”
Thẩm Ánh Chi? Bị xe đâm? Rất nghiêm trọng?
Thẩm Hi cười.
Sao không tông chết cô ta luôn đi.
“Phu nhân nhắn lại là đợi hai người về cứ ăn cơm ở nhà, muốn ăn gì thì tôi sẽ nấu.” Thím Lý còn nói thêm.
Hai mắt Thẩm Hi xoay vòng: “Vậy phiền thím xào giúp chúng cháu hai món ăn, chúng cháu ăn tạm một chút.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thím Lý đồng ý đi vào bếp.
Người nhà xảy ra chuyện theo lý hẳn là phải đến bệnh viện mới đúng, Tiểu Cao suýt chút đã không hiểu được cách làm của chị dâu, cũng may còn nghĩ đến việc người bị thương là Thẩm Ánh Chi.
“Lát nữa cùng em đến bệnh viện đi?”
Nhưng mà lời này lại làm thay đổi suy nghĩ của Tiểu Cao.
Tiểu Cao còn cho rằng mình đã hiểu tính lão đại, sao anh có thể đến bệnh viện thăm một người râu ria, huống chi người này trước đó còn từng hại chị dâu.
Nhưng mà không ngờ rằng lão đại lại trực tiếp đồng ý mà không hỏi gì.
Vì vậy sau khi ăn cơm xong anh ta lại đưa hai người đến bệnh viện nhân dân.
Nghe nói Thẩm Ánh Chi đang ở khoa chỉnh hình, lúc hai người đến thì đúng lúc thấy Thẩm Khởi đang ngồi một mình ở hành lang.
Trạng thái có vẻ như là mới nổi giận xong.
Theo Thẩm Hi hiểu về anh ấy thì người có thể chọc đại thiếu gia Thẩm Khởi trời sinh tốt tính nổi giận hẳn là phải có bản lĩnh lớn lắm.
Hoặc là đã chạm đến ranh giới của anh ta.
“Sao hai đứa lại đến đây?” Thẩm Khởi thấy họ đến, đứng dậy đi tới.
Thẩm Hi nói: “Thím Lý nói Thẩm Ánh Chi bị tai nạn xe, bọn em đến thăm.”
“Con bé không sao, mẹ và anh hai em đang ở bên trong cùng con bé.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Khởi nhìn vẻ mặt không biểu cảm của Cố Cảnh Nam, từ giờ trở đi anh sẽ là em rể của anh ấy.
Anh ấy nghĩ nghĩ, trực tiếp nói: “Em rể, ở đây có người rồi, cậu đưa em gái tôi về trước đi.”
Hai chữ em rể này khiến lòng Thẩm Hi lo lắng.
Cố Cảnh Nam là một người rất kiêu căng, trước khi hai người họ vẫn chưa đăng ký kết hôn, với quan hệ giữa hai nhà họ thì đều gọi anh xưng em.
Huống chi Cố Cảnh Nam còn 28 tuổi, lớn hơn Thẩm Khởi hai tuổi.
Thẩm Hi nhanh chóng chắn trước mắt Cố Cảnh Nam: “Anh cả, bọn em cũng đã đến rồi, không đi thăm thì không hay lắm.”
Thẩm Khởi liếc nhìn cô một cái thật sâu.
Cô hơi chột dạ chớp mắt, cứ như là bị anh cả nhìn thấu vậy.
“Thẩm Hi, đã vài ngày mẹ không được ngủ ngon, đừng làm mẹ lo lắng, được không?” Giọng Thẩm Khởi dịu dàng, lại chứa vẻ không cho phép từ chối.
Nghe thấy vậy ánh mắt Thẩm Hi dần lạnh lẽo.
Cô cho rằng Thẩm Khởi cũng xem như là người thông minh, xem ra là đã thất vọng rồi.
“Ý anh cả là, tất cả nguyên nhân của chuyện này đều do em sao?” Thẩm Hi ngẩng đầu, không hề sợ hãi nhìn thẳng anh ấy.
Trong lòng Thẩm Khởi hơi chấn động.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro