Xuyên Đến Thập Niên 80: Cô Vợ Nhỏ Trọng Sinh Của Thủ Trưởng
Gọi Em Là Tiểu...
Bát Nguyệt Lệ
2024-11-21 00:39:31
Phương Thúy Lan vốn định tạo cảm giác tồn tại trước mặt thủ trưởng Cố, không ngờ lại được cô dâu mới nhận ra, vui vẻ khỏi bàn.
“Đúng đó, đừng gọi chủ nhiệm Phương gì đó, cứ gọi là thím Thúy Lan là được.”
Thẩm Hi cười cười: “Như vậy sao được, chị Thúy Lan nhìn sao mà giống thím được? Rõ ràng là chị tôi, lúc ông nội nhắc đến chị cũng nói chị biết chăm sóc người khác, sau này có chuyện gì đều có thể tìm chị.”
Phương Thúy Lan nghe thấy vậy thì hai mắt sáng lên, lập tức chuyển mục tiêu: “Em gái tên gì? Thật xinh đẹp.”
“Thẩm Hi, gọi em là Tiểu Hi hoặc Hi Hi là được.”
Cố Cảnh Nam yên lặng lùi về sau một bước, cô đúng là gặp ai cũng nói chuyện được.
Cũng đúng lúc anh là người không thích xã giao.
“Đúng rồi Tiểu Hi, khi nào hai người dọn đến đây? Chúng tôi sẽ chuẩn bị làm lễ chào đón.” Phương Thúy Lan đề nghị.
Lễ chào đón gì đó Thẩm Hi không thích, cô cảm thấy Cố Cảnh Nam cũng sẽ không thích.
Chủ nhiệm Phương nhiệt tình như vậy không phải vì thấy sau lưng Cố Cảnh Nam có một người ông nội là tư lệnh sao?
Huống gì khu tập thể với cô mà nói cũng chỉ là một chỗ ở, cô không thích giống Thẩm Ánh Chi trong sách, ỷ vào việc gả cho Cố Cảnh Nam mà cả ngày “diễu võ dương oai”.
Những bà tám này rõ ràng không muốn nhìn thấy người khác sống tốt, cô ta còn cố tình khoe khoang, không đâm chọc cô ta thì đâm chọc ai nữa?
Hơn nữa chí hướng của cô cũng không phải là ở khu tập thể oán trời trách đất.
Đúng lúc Tiểu Cao quay về, cầm hai rổ kẹo mừng và đậu phộng lớn.
“Lại đây, chị Thúy Lan, đây là chút lòng thành của em và Cảnh Nam, để mọi người chung vui chút không khí vui mừng.” Thẩm Hi hào phóng phát kẹo mừng.
Cô gái này còn nhỏ tuổi mà cũng thật biết cách cư xử đó.
Trong lòng mấy người phụ nữ đều hiểu rõ ràng lần này họ đến không chỉ để đón chào thủ trưởng Cố vào ở mà còn tiện thể đánh giá xem cô vợ mới cưới của thủ trưởng Cố thế nào.
Phải hiểu rằng sau này giao tiếp nhiều với vợ của thủ trưởng Cố này, nếu không hiểu rõ sẽ khó khăn.
Kẹo mừng được phát xong, Thẩm Hi lại ngọt ngào nhờ vả Phương Thúy Lan đi ra ngoài phát kẹo giúp mình, Phương Thúy Lan vui vẻ đồng ý.
Sau khi tiễn mấy người nhóm Phương Thúy Lan đi xong, Tiểu Cao giơ ngón tay cái cho cô.
“Chuyện này có gì mà khen, còn không phải là cách đối nhân xử thế sao?” Thẩm Hi liếc mắt nhìn Cố Cảnh Nam.
Cố Cảnh Nam cười, tuy là cô nói vậy nhưng ánh mắt kia rõ ràng đang nói hãy “khen em” đi.
Tiểu Cao nói: “Chị dâu không biết rồi, lão đại của chúng ta chính là người chỉ để ý bản thân, trước đó em cùng lão đại đi tham gia hội yêu đương, chỉ cần một câu đã khiến nhiều cô gái sặc chết đó.”
“Hội yêu đương?” Thẩm Hi nhướn mày, không phải là nơi để xem mắt sao?
Tiểu Cao lập tức ý thức được mình lại nói nhiều, nhanh chóng trốn đằng sau chị dâu để tránh bị ánh mắt hình viên đạn của lão đại bắn đến.
“Đừng nghe cậu ta nói bừa.” Vẻ mặt Cố Cảnh Nam lạnh lùng.
“Tham gia thì tham gia, em cũng đâu có ghen.” Vẻ mặt Thẩm Hi cười xấu xa: “Anh không để ý được cô gái nào ở hội yêu đương sao?”
Cố Cảnh Nam nheo mắt.
“Đúng đó, đừng gọi chủ nhiệm Phương gì đó, cứ gọi là thím Thúy Lan là được.”
Thẩm Hi cười cười: “Như vậy sao được, chị Thúy Lan nhìn sao mà giống thím được? Rõ ràng là chị tôi, lúc ông nội nhắc đến chị cũng nói chị biết chăm sóc người khác, sau này có chuyện gì đều có thể tìm chị.”
Phương Thúy Lan nghe thấy vậy thì hai mắt sáng lên, lập tức chuyển mục tiêu: “Em gái tên gì? Thật xinh đẹp.”
“Thẩm Hi, gọi em là Tiểu Hi hoặc Hi Hi là được.”
Cố Cảnh Nam yên lặng lùi về sau một bước, cô đúng là gặp ai cũng nói chuyện được.
Cũng đúng lúc anh là người không thích xã giao.
“Đúng rồi Tiểu Hi, khi nào hai người dọn đến đây? Chúng tôi sẽ chuẩn bị làm lễ chào đón.” Phương Thúy Lan đề nghị.
Lễ chào đón gì đó Thẩm Hi không thích, cô cảm thấy Cố Cảnh Nam cũng sẽ không thích.
Chủ nhiệm Phương nhiệt tình như vậy không phải vì thấy sau lưng Cố Cảnh Nam có một người ông nội là tư lệnh sao?
Huống gì khu tập thể với cô mà nói cũng chỉ là một chỗ ở, cô không thích giống Thẩm Ánh Chi trong sách, ỷ vào việc gả cho Cố Cảnh Nam mà cả ngày “diễu võ dương oai”.
Những bà tám này rõ ràng không muốn nhìn thấy người khác sống tốt, cô ta còn cố tình khoe khoang, không đâm chọc cô ta thì đâm chọc ai nữa?
Hơn nữa chí hướng của cô cũng không phải là ở khu tập thể oán trời trách đất.
Đúng lúc Tiểu Cao quay về, cầm hai rổ kẹo mừng và đậu phộng lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lại đây, chị Thúy Lan, đây là chút lòng thành của em và Cảnh Nam, để mọi người chung vui chút không khí vui mừng.” Thẩm Hi hào phóng phát kẹo mừng.
Cô gái này còn nhỏ tuổi mà cũng thật biết cách cư xử đó.
Trong lòng mấy người phụ nữ đều hiểu rõ ràng lần này họ đến không chỉ để đón chào thủ trưởng Cố vào ở mà còn tiện thể đánh giá xem cô vợ mới cưới của thủ trưởng Cố thế nào.
Phải hiểu rằng sau này giao tiếp nhiều với vợ của thủ trưởng Cố này, nếu không hiểu rõ sẽ khó khăn.
Kẹo mừng được phát xong, Thẩm Hi lại ngọt ngào nhờ vả Phương Thúy Lan đi ra ngoài phát kẹo giúp mình, Phương Thúy Lan vui vẻ đồng ý.
Sau khi tiễn mấy người nhóm Phương Thúy Lan đi xong, Tiểu Cao giơ ngón tay cái cho cô.
“Chuyện này có gì mà khen, còn không phải là cách đối nhân xử thế sao?” Thẩm Hi liếc mắt nhìn Cố Cảnh Nam.
Cố Cảnh Nam cười, tuy là cô nói vậy nhưng ánh mắt kia rõ ràng đang nói hãy “khen em” đi.
Tiểu Cao nói: “Chị dâu không biết rồi, lão đại của chúng ta chính là người chỉ để ý bản thân, trước đó em cùng lão đại đi tham gia hội yêu đương, chỉ cần một câu đã khiến nhiều cô gái sặc chết đó.”
“Hội yêu đương?” Thẩm Hi nhướn mày, không phải là nơi để xem mắt sao?
Tiểu Cao lập tức ý thức được mình lại nói nhiều, nhanh chóng trốn đằng sau chị dâu để tránh bị ánh mắt hình viên đạn của lão đại bắn đến.
“Đừng nghe cậu ta nói bừa.” Vẻ mặt Cố Cảnh Nam lạnh lùng.
“Tham gia thì tham gia, em cũng đâu có ghen.” Vẻ mặt Thẩm Hi cười xấu xa: “Anh không để ý được cô gái nào ở hội yêu đương sao?”
Cố Cảnh Nam nheo mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro