Xuyên Đến Thập Niên 80: Cô Vợ Nhỏ Trọng Sinh Của Thủ Trưởng
Em Có Biết Mình...
Bát Nguyệt Lệ
2025-01-10 02:40:25
Thẩm Khởi sửng sốt, sau đó lại phản ứng lại: “Vì Cố Cảnh Nam?”
“Liên quan gì đến anh ấy?” Thẩm Hi khó hiểu.
Kiếp trước cô từng làm quân y, thật ra cơ bản không cần học cô cũng đã có đủ kỹ năng, hơn nữa cô còn có không gian chữa bệnh, không dùng thì chẳng phải lẽ lãng phí sao?
Nhưng mà Thẩm Khởi không biết, anh ấy cho rằng em gái làm vậy là vì muốn chữa lành đôi mắt cho Cố Cảnh Nam.
“Với mặt mũi của anh cả thì để em đến học viện y cũng không phải là việc khó.” Thẩm Hi xoa cằm nói: “Hơn nữa em nghe nói quân đội cũng có hợp tác với học viện y, quân đội muốn bồi dưỡng quân y chính thống, em muốn thử xem.”
Thẩm Khởi: “Em có biết mình đang nói gì không?”
Tất nhiên là Thẩm Hi biết bản thân đang nói gì.
“Em muốn học y anh cả cũng không phản đối, cũng có thể giúp em sắp xếp chuyển trường, nhưng mà em hiểu về quân y chứ? Quân đội vừa khổ vừa mệt, em có thể chịu nổi sao?” Thẩm Khởi nhíu mày nói.
“Được.” Giọng cô kiên quyết.
Thẩm Khởi nhất thời nghẹn lại.
Một lát sau anh ấy mới nói: “Nếu như em vì Cố Cảnh Nam mà chọn con đường này, anh cả khuyên em nên suy nghĩ kỹ một chút.”
“Dù thế nào em cũng muốn học y, nếu như anh lo lắng thì cứ giúp em giải quyết việc chuyển trường đã.” Thẩm Hi lại nói: “Dù sao thì quân đội không phải em muốn vào là vào, quân y cũng không giống bác sĩ bình thường, cần kiểm tra.”
Xem ra cô đã quyết tâm học y, muốn đến quân đội làm quân y, ngay cả việc tham gia kiểm tra cũng đã nghĩ đến.
Thẩm Khởi cũng không tiện nói gì nữa, móc một bì thư trong túi ra:
“Em cầm cái này đi.”
Thẩm Hi khó hiểu nhận lấy, rất nặng, là một xấp dày: “Tiền sao?”
“Ừm, mấy thứ như phiếu gạo gì đó chắc chắn em không thiếu, số tiền này em cứ giữ dùng trước đi, không đủ lại tìm anh lấy.”
Xấp tiền này rất dày, ít thì cũng cả ngàn đồng.
Thẩm Hi không từ chối, nhận lấy: “Cảm ơn anh cả.”
Chuyện cũng đã nói xong, tiền cũng đã đưa nhưng Thẩm Khởi vẫn có vẻ muốn nói lại thôi.
Thẩm Hi quan sát anh ấy, chủ động nói: “Có phải anh còn định nói chuyện Thẩm Ánh Chi với em không?”
Thật đúng là vậy.
“Anh nói đi.” Thẩm Hi chăm chú lắng nghe.
“Việc sắp xếp đưa con bé ra nước ngoài đã tạm hoãn.” Lúc Thẩm Khởi nói điều này trong lòng rất áy náy.
Thẩm Hi cũng không hề bất ngờ chút nào về kết quả này.
Nếu như không thể khiến chuyện xuất ngoại tạm hoãn thì Thẩm Ánh Chi cũng đã không dùng khổ nhục kế này.
“Mặc kệ đi.” Thẩm Hi tỏ vẻ không sao cả: “Còn có việc gì khác không?”
Thấy cô hạ lệnh đuổi khách Thẩm Khởi biết lúc này anh ấy đã thật sự chọc giận em gái.
Anh ấy cũng không giận: “Việc trường học anh sẽ sắp xếp giúp em, đợi sắp xếp xong sẽ đến khu tập thể quân đội đón em.”
“Được.”
Tiễn Thẩm Khởi đi, Thẩm Hi cầm xấp tiền thật dày đi vào.
Cố Cảnh Nam đã không còn ngồi trên sofa nữa, trong phòng khách cũng không có bóng dáng anh, không biết anh đã đi đâu.
Đợi lúc cô cất tiền vào hành lý xong, xuống lầu thì lại thấy Cố Cảnh Nam.
Anh cầm một tờ giấy đi từ trong phòng làm việc ra.
“Anh cả em đi rồi.” Thẩm Hi đi sang đó.
Rõ ràng tờ giấy trên tay anh là cho cô, Thẩm Hi nhận lấy xem, mặt đen đi.
Anh thật sự viết một bảng kế hoạch, trên giấy chính là kế hoạch mà anh đã viết.
Cả đống chằng chịt, hoàn toàn huấn luyện như cô tham gia quân đội.
“Liên quan gì đến anh ấy?” Thẩm Hi khó hiểu.
Kiếp trước cô từng làm quân y, thật ra cơ bản không cần học cô cũng đã có đủ kỹ năng, hơn nữa cô còn có không gian chữa bệnh, không dùng thì chẳng phải lẽ lãng phí sao?
Nhưng mà Thẩm Khởi không biết, anh ấy cho rằng em gái làm vậy là vì muốn chữa lành đôi mắt cho Cố Cảnh Nam.
“Với mặt mũi của anh cả thì để em đến học viện y cũng không phải là việc khó.” Thẩm Hi xoa cằm nói: “Hơn nữa em nghe nói quân đội cũng có hợp tác với học viện y, quân đội muốn bồi dưỡng quân y chính thống, em muốn thử xem.”
Thẩm Khởi: “Em có biết mình đang nói gì không?”
Tất nhiên là Thẩm Hi biết bản thân đang nói gì.
“Em muốn học y anh cả cũng không phản đối, cũng có thể giúp em sắp xếp chuyển trường, nhưng mà em hiểu về quân y chứ? Quân đội vừa khổ vừa mệt, em có thể chịu nổi sao?” Thẩm Khởi nhíu mày nói.
“Được.” Giọng cô kiên quyết.
Thẩm Khởi nhất thời nghẹn lại.
Một lát sau anh ấy mới nói: “Nếu như em vì Cố Cảnh Nam mà chọn con đường này, anh cả khuyên em nên suy nghĩ kỹ một chút.”
“Dù thế nào em cũng muốn học y, nếu như anh lo lắng thì cứ giúp em giải quyết việc chuyển trường đã.” Thẩm Hi lại nói: “Dù sao thì quân đội không phải em muốn vào là vào, quân y cũng không giống bác sĩ bình thường, cần kiểm tra.”
Xem ra cô đã quyết tâm học y, muốn đến quân đội làm quân y, ngay cả việc tham gia kiểm tra cũng đã nghĩ đến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Khởi cũng không tiện nói gì nữa, móc một bì thư trong túi ra:
“Em cầm cái này đi.”
Thẩm Hi khó hiểu nhận lấy, rất nặng, là một xấp dày: “Tiền sao?”
“Ừm, mấy thứ như phiếu gạo gì đó chắc chắn em không thiếu, số tiền này em cứ giữ dùng trước đi, không đủ lại tìm anh lấy.”
Xấp tiền này rất dày, ít thì cũng cả ngàn đồng.
Thẩm Hi không từ chối, nhận lấy: “Cảm ơn anh cả.”
Chuyện cũng đã nói xong, tiền cũng đã đưa nhưng Thẩm Khởi vẫn có vẻ muốn nói lại thôi.
Thẩm Hi quan sát anh ấy, chủ động nói: “Có phải anh còn định nói chuyện Thẩm Ánh Chi với em không?”
Thật đúng là vậy.
“Anh nói đi.” Thẩm Hi chăm chú lắng nghe.
“Việc sắp xếp đưa con bé ra nước ngoài đã tạm hoãn.” Lúc Thẩm Khởi nói điều này trong lòng rất áy náy.
Thẩm Hi cũng không hề bất ngờ chút nào về kết quả này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu như không thể khiến chuyện xuất ngoại tạm hoãn thì Thẩm Ánh Chi cũng đã không dùng khổ nhục kế này.
“Mặc kệ đi.” Thẩm Hi tỏ vẻ không sao cả: “Còn có việc gì khác không?”
Thấy cô hạ lệnh đuổi khách Thẩm Khởi biết lúc này anh ấy đã thật sự chọc giận em gái.
Anh ấy cũng không giận: “Việc trường học anh sẽ sắp xếp giúp em, đợi sắp xếp xong sẽ đến khu tập thể quân đội đón em.”
“Được.”
Tiễn Thẩm Khởi đi, Thẩm Hi cầm xấp tiền thật dày đi vào.
Cố Cảnh Nam đã không còn ngồi trên sofa nữa, trong phòng khách cũng không có bóng dáng anh, không biết anh đã đi đâu.
Đợi lúc cô cất tiền vào hành lý xong, xuống lầu thì lại thấy Cố Cảnh Nam.
Anh cầm một tờ giấy đi từ trong phòng làm việc ra.
“Anh cả em đi rồi.” Thẩm Hi đi sang đó.
Rõ ràng tờ giấy trên tay anh là cho cô, Thẩm Hi nhận lấy xem, mặt đen đi.
Anh thật sự viết một bảng kế hoạch, trên giấy chính là kế hoạch mà anh đã viết.
Cả đống chằng chịt, hoàn toàn huấn luyện như cô tham gia quân đội.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro