Xuyên Đến Thập Niên 80: Cô Vợ Nhỏ Trọng Sinh Của Thủ Trưởng
Đi Thôi Anh Cả
Bát Nguyệt Lệ
2025-01-10 02:40:25
Thẩm Hi nhìn theo ánh mắt anh ấy, tư thế của Cố Cảnh Nam nhìn đúng là không mấy thân thiện.
Vì vậy cô nói: “Anh cả, bây giờ Cảnh Nam cũng không phải là người ngoài, có gì anh cứ nói thẳng đi.”
Thẩm Khởi nhăn mày, câu này khiến anh ấy khá đau lòng.
Cố Cảnh Nam nói: “Có việc gì không? Không có việc gì thì đi chăm sóc em gái khác của anh đi, hôm nay chúng tôi rất bận.”
“Tôi có chuyện muốn nói riêng với Hi Hi, cậu ở lại đây không tiện.” Thẩm Khởi cũng không nể mặt Cố Cảnh Nam.
Thấy khí thế giương cung bạt kiếm của hai người, Thẩm Hi nhanh chóng là người giải hòa: “Anh cả, hay là chúng ta ra ngoài nói đi.”
Câu này khiến Cố Cảnh Nam cảm thấy không vui.
Cô vỗ vỗ tay Cố Cảnh Nam, sau đó đi đến nói nhỏ bên tai anh một câu.
Thẩm Khởi không biết cô nói gì, chỉ là sắc mặt của Cố Cảnh Nam đã dịu lại.
Anh ấy càng cảm thấy hôm qua ở bệnh viện không nên nói vậy với Thẩm Hi.
“Đi thôi anh cả.”
Thẩm Hi đứng dậy mời anh ra ngoài.
Thẩm Khởi dừng xe ở ngoài, hôm nay anh ấy đến một mình, ngay cả tài xế cũng không gọi đến.
Thẩm Hi đứng ở bồn hoa đợi anh cả chủ động lên tiếng, cô cũng tò mò mục đích hôm nay anh ấy đến đây.
“Hi Hi, anh cả muốn nói xin lỗi em.” Thẩm Khởi mở miệng trước: “Hôm qua ở bệnh viện anh không nên nói vậy.”
Thẩm Hi: “Không sao, dù sao em cũng sẽ không tha thứ cho anh.”
“?”
Thẩm Khởi thật sự không ngờ đến em gái sẽ nói như vậy.
Nhưng mà anh ấy cũng không giận, cô là em gái ruột của anh ấy, anh ấy có thể bao dung với sự giận dỗi của cô.
“Là mẹ bảo anh đến thăm em sao?” Thẩm Hi hỏi: “Bây giờ anh cũng thăm em rồi, em rất tốt, anh về lựa lời nói đừng để tối mẹ lại ngủ không ngon.”
“Em vẫn còn đang giận.”
Như vậy không phải đã biết rõ còn cố hỏi sao?
Thẩm Khởi còn nói thêm: “Hôm nay anh đến đúng là tìm em có việc, em và Cảnh Nam cũng đã đăng ký kết hôn, thêm mấy ngày nữa là phải về khu tập thể, đến lúc đó chúng ta sẽ không còn nhiều cơ hội gặp mặt như vậy nữa.”
Thẩm Hi nghĩ đúng là vậy thật.
“Em thật sự muốn ở lại khu tập thể quân đội sao? Cố Cảnh Nam khác với em, cậu ta tốt xấu gì cũng là chính trị viên quân đội, tuy rằng nhiệm vụ nhẹ nhàng hơn một chút nhưng mà phần lớn thời gian vẫn ở quân đội, lâu lâu mới về.”
Thẩm Hi đoán được anh ấy muốn nói gì: “Anh cả, anh đừng khuyên em, em sẽ không về nhà họ Thẩm ở.”
Anh ấy biết em gái sẽ quyết định như vậy.
Nên anh ấy cũng không có ý định thuyết phục cô: “Ý anh là em có tính toán gì cho tương lai không?”
Thẩm Hi chớp mắt, cô nghĩ sai rồi à?
“Tất nhiên, anh cũng không bắt em phải đưa ra lựa chọn, em có thể tiếp tục hoàn thành việc học của em, nếu như ở khu tập thể quân đội quá buồn chán, anh cả cũng có thể sắp xếp công việc cho em, nếu không muốn thì nhà họ Thẩm cũng có thể nuôi em cả đời.”
Anh cả này của cô rõ ràng là đang thật lòng quan tâm cô, nhưng mà cách nói này lại không hề xuôi tai.
Không biết còn tưởng là Thẩm Khởi đang nói cô ham ăn lười làm, chẳng làm nên trò trống gì.
Nhưng mà nếu như Thẩm Khởi đã chủ động nhắc đến đề tài này, cũng đỡ phải tốn công sau này cô còn phải về nhà họ Thẩm nhờ sắp xếp.
Thẩm Hi nghiêm túc: “Em muốn học y, đến học viện y học.”
Vì vậy cô nói: “Anh cả, bây giờ Cảnh Nam cũng không phải là người ngoài, có gì anh cứ nói thẳng đi.”
Thẩm Khởi nhăn mày, câu này khiến anh ấy khá đau lòng.
Cố Cảnh Nam nói: “Có việc gì không? Không có việc gì thì đi chăm sóc em gái khác của anh đi, hôm nay chúng tôi rất bận.”
“Tôi có chuyện muốn nói riêng với Hi Hi, cậu ở lại đây không tiện.” Thẩm Khởi cũng không nể mặt Cố Cảnh Nam.
Thấy khí thế giương cung bạt kiếm của hai người, Thẩm Hi nhanh chóng là người giải hòa: “Anh cả, hay là chúng ta ra ngoài nói đi.”
Câu này khiến Cố Cảnh Nam cảm thấy không vui.
Cô vỗ vỗ tay Cố Cảnh Nam, sau đó đi đến nói nhỏ bên tai anh một câu.
Thẩm Khởi không biết cô nói gì, chỉ là sắc mặt của Cố Cảnh Nam đã dịu lại.
Anh ấy càng cảm thấy hôm qua ở bệnh viện không nên nói vậy với Thẩm Hi.
“Đi thôi anh cả.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Hi đứng dậy mời anh ra ngoài.
Thẩm Khởi dừng xe ở ngoài, hôm nay anh ấy đến một mình, ngay cả tài xế cũng không gọi đến.
Thẩm Hi đứng ở bồn hoa đợi anh cả chủ động lên tiếng, cô cũng tò mò mục đích hôm nay anh ấy đến đây.
“Hi Hi, anh cả muốn nói xin lỗi em.” Thẩm Khởi mở miệng trước: “Hôm qua ở bệnh viện anh không nên nói vậy.”
Thẩm Hi: “Không sao, dù sao em cũng sẽ không tha thứ cho anh.”
“?”
Thẩm Khởi thật sự không ngờ đến em gái sẽ nói như vậy.
Nhưng mà anh ấy cũng không giận, cô là em gái ruột của anh ấy, anh ấy có thể bao dung với sự giận dỗi của cô.
“Là mẹ bảo anh đến thăm em sao?” Thẩm Hi hỏi: “Bây giờ anh cũng thăm em rồi, em rất tốt, anh về lựa lời nói đừng để tối mẹ lại ngủ không ngon.”
“Em vẫn còn đang giận.”
Như vậy không phải đã biết rõ còn cố hỏi sao?
Thẩm Khởi còn nói thêm: “Hôm nay anh đến đúng là tìm em có việc, em và Cảnh Nam cũng đã đăng ký kết hôn, thêm mấy ngày nữa là phải về khu tập thể, đến lúc đó chúng ta sẽ không còn nhiều cơ hội gặp mặt như vậy nữa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Hi nghĩ đúng là vậy thật.
“Em thật sự muốn ở lại khu tập thể quân đội sao? Cố Cảnh Nam khác với em, cậu ta tốt xấu gì cũng là chính trị viên quân đội, tuy rằng nhiệm vụ nhẹ nhàng hơn một chút nhưng mà phần lớn thời gian vẫn ở quân đội, lâu lâu mới về.”
Thẩm Hi đoán được anh ấy muốn nói gì: “Anh cả, anh đừng khuyên em, em sẽ không về nhà họ Thẩm ở.”
Anh ấy biết em gái sẽ quyết định như vậy.
Nên anh ấy cũng không có ý định thuyết phục cô: “Ý anh là em có tính toán gì cho tương lai không?”
Thẩm Hi chớp mắt, cô nghĩ sai rồi à?
“Tất nhiên, anh cũng không bắt em phải đưa ra lựa chọn, em có thể tiếp tục hoàn thành việc học của em, nếu như ở khu tập thể quân đội quá buồn chán, anh cả cũng có thể sắp xếp công việc cho em, nếu không muốn thì nhà họ Thẩm cũng có thể nuôi em cả đời.”
Anh cả này của cô rõ ràng là đang thật lòng quan tâm cô, nhưng mà cách nói này lại không hề xuôi tai.
Không biết còn tưởng là Thẩm Khởi đang nói cô ham ăn lười làm, chẳng làm nên trò trống gì.
Nhưng mà nếu như Thẩm Khởi đã chủ động nhắc đến đề tài này, cũng đỡ phải tốn công sau này cô còn phải về nhà họ Thẩm nhờ sắp xếp.
Thẩm Hi nghiêm túc: “Em muốn học y, đến học viện y học.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro