Xuyên Đến Thập Niên 80: Cô Vợ Nhỏ Trọng Sinh Của Thủ Trưởng
Sức Trâu Bò Dùn...
Bát Nguyệt Lệ
2025-01-10 02:40:25
Hậu quả của một đêm vui vẻ là ngày hôm sau cô không dậy nổi.
Hai chiếc chăn ban đầu được chuẩn bị sẵn trên giường, có một cái đã bị đá xuống giường.
Ánh mặt trời chiếu xuyên vào cửa sổ, Thẩm Hi từ từ mở mắt ra.
Vừa mở mắt ra thứ đầu tiên đập vào mắt chính là gương mặt hơi mang ý cười của Cố Cảnh Nam, là một gương mặt đã được “ăn uống no đủ”.
Ký ức điên cuồng đêm qua hiện lên trong đầu, mặt Thẩm Hi lại đỏ lên.
“Anh như vậy em thích chứ?”
Thấy mặt cô đỏ lên, Cố Cảnh Nam đưa tay ra sờ sờ lên mặt cô.
Thẩm Hi trừng mắt liếc anh một cái, đưa tay chụp lấy tay anh, kết quả chỉ động tác giơ tay đơn giản như vậy mà lại khiến cả người đau nhức.
“Em nghi ngờ rốt cuộc có phải là lần đầu tiên của anh không? Sao lại chơi đa dạng như vậy chứ?” Thẩm Hi không phục, muốn nắm chặt lấy cánh tay anh, kết quả là tay anh quá săn chắc, không hề bị gì, còn khiến ngón tay cô bị đau.
Cố Cảnh Nam nắm lấy tay cô, ngắm nhìn bàn tay cô: “Tối qua thì tất nhiên là không phải rồi, nhưng mà anh có thể đưa ra một kết luận.”
“?”
“Thể lực của em quá yếu, cần phải tập.”
“…” Nếu như mà ánh mắt có thể đâm người khác thì Cố Cảnh Nam đã bị cô đâm 180 lần.
Thẩm Hi cũng không chịu nhận thua: “Anh, anh đừng đổ tội cho em, phải tự nhìn lại bản thân anh, sức trâu bò dùng mãi không hết.”
Cố Cảnh Nam bị câu này của cô chọc cười, cũng hùa theo cô: “Được, vậy từ hôm nay trở đi anh sẽ lập cho em một kế hoạch huấn luyện, sớm rèn thể lực cho em.”
“… Anh cút.”
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, là người giúp việc nhà họ Cố gọi họ xuống lầu ăn cơm.
Thẩm Hi đáp lại, định đá anh xuống giường, lại không có sức đó.
Hôm nay lão tư lệnh Cố càng vui vẻ hơn, khiến Thẩm Hi nghi ngờ có phải hôm qua gây ra tiếng động quá lớn nên cô cũng ngại đối mặt với ông nội.
Ăn cơm sáng xong, anh cả Thẩm Khởi của cô đến.
Thẩm Hi không biết anh ấy đến làm gì, nhưng chắc chắn là “không có gì sẽ không đến bảo điện”.
“Các cháu nói chuyện đi, ông đi thăm cây cỏ của ông.” Ông cụ để lại không gian riêng cho họ, đến sân sau chăm sóc hoa cỏ.
Thẩm Khởi ngồi trên sofa, nhìn em gái một lượt từ đầu đến chân.
Anh ấy hiểu rất rõ quá trình một cô gái biến thành một người phụ nữ, dù sao cũng là em gái anh ấy yêu thương nhất, cũng là người anh ấy cảm thấy áy náy nhất.
Cho rằng tìm được em gái về, không ngừng bù đắp về mặt vật chất, lại không quan tâm đến thế giới tinh thần của em gái.
Anh ấy cảm thấy con gái mười mấy tuổi thì có thể mưu mô cỡ nào chứ, mãi đến sau khi cùng cha mình lăn lộn trên thương trường mới nhận ra là lòng người khó dò.
Bây giờ em gái đã được gả cho Cố Cảnh Nam, còn dọn đến đây ở, Thẩm Khởi chỉ có thể tự trách mình rằng anh ấy không bảo vệ Hi Hi thật tốt.
“Anh cả, hôm nay anh đến đây để tìm em sao?” Thẩm Hi bị anh ấy nhìn đến cảm thấy da đầu tê dại, vì thế lên tiếng hỏi.
Thẩm Khởi hoàn hồn, lộ ra ý cười dịu dàng: “Đến đây thăm em, tiện thể tìm em nói chút chuyện.”
Thẩm Hi nói thẳng: “Chuyện gì?”
Thẩm Khởi không nói ngay mà nhìn về Cố Cảnh Nam ở bên cạnh.
Từ đầu anh đã ngồi ở đó, hai chân bắt chéo, cằm hơi nhếch lên như là đang châm chọc anh ấy.
Hai chiếc chăn ban đầu được chuẩn bị sẵn trên giường, có một cái đã bị đá xuống giường.
Ánh mặt trời chiếu xuyên vào cửa sổ, Thẩm Hi từ từ mở mắt ra.
Vừa mở mắt ra thứ đầu tiên đập vào mắt chính là gương mặt hơi mang ý cười của Cố Cảnh Nam, là một gương mặt đã được “ăn uống no đủ”.
Ký ức điên cuồng đêm qua hiện lên trong đầu, mặt Thẩm Hi lại đỏ lên.
“Anh như vậy em thích chứ?”
Thấy mặt cô đỏ lên, Cố Cảnh Nam đưa tay ra sờ sờ lên mặt cô.
Thẩm Hi trừng mắt liếc anh một cái, đưa tay chụp lấy tay anh, kết quả chỉ động tác giơ tay đơn giản như vậy mà lại khiến cả người đau nhức.
“Em nghi ngờ rốt cuộc có phải là lần đầu tiên của anh không? Sao lại chơi đa dạng như vậy chứ?” Thẩm Hi không phục, muốn nắm chặt lấy cánh tay anh, kết quả là tay anh quá săn chắc, không hề bị gì, còn khiến ngón tay cô bị đau.
Cố Cảnh Nam nắm lấy tay cô, ngắm nhìn bàn tay cô: “Tối qua thì tất nhiên là không phải rồi, nhưng mà anh có thể đưa ra một kết luận.”
“?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thể lực của em quá yếu, cần phải tập.”
“…” Nếu như mà ánh mắt có thể đâm người khác thì Cố Cảnh Nam đã bị cô đâm 180 lần.
Thẩm Hi cũng không chịu nhận thua: “Anh, anh đừng đổ tội cho em, phải tự nhìn lại bản thân anh, sức trâu bò dùng mãi không hết.”
Cố Cảnh Nam bị câu này của cô chọc cười, cũng hùa theo cô: “Được, vậy từ hôm nay trở đi anh sẽ lập cho em một kế hoạch huấn luyện, sớm rèn thể lực cho em.”
“… Anh cút.”
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, là người giúp việc nhà họ Cố gọi họ xuống lầu ăn cơm.
Thẩm Hi đáp lại, định đá anh xuống giường, lại không có sức đó.
Hôm nay lão tư lệnh Cố càng vui vẻ hơn, khiến Thẩm Hi nghi ngờ có phải hôm qua gây ra tiếng động quá lớn nên cô cũng ngại đối mặt với ông nội.
Ăn cơm sáng xong, anh cả Thẩm Khởi của cô đến.
Thẩm Hi không biết anh ấy đến làm gì, nhưng chắc chắn là “không có gì sẽ không đến bảo điện”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Các cháu nói chuyện đi, ông đi thăm cây cỏ của ông.” Ông cụ để lại không gian riêng cho họ, đến sân sau chăm sóc hoa cỏ.
Thẩm Khởi ngồi trên sofa, nhìn em gái một lượt từ đầu đến chân.
Anh ấy hiểu rất rõ quá trình một cô gái biến thành một người phụ nữ, dù sao cũng là em gái anh ấy yêu thương nhất, cũng là người anh ấy cảm thấy áy náy nhất.
Cho rằng tìm được em gái về, không ngừng bù đắp về mặt vật chất, lại không quan tâm đến thế giới tinh thần của em gái.
Anh ấy cảm thấy con gái mười mấy tuổi thì có thể mưu mô cỡ nào chứ, mãi đến sau khi cùng cha mình lăn lộn trên thương trường mới nhận ra là lòng người khó dò.
Bây giờ em gái đã được gả cho Cố Cảnh Nam, còn dọn đến đây ở, Thẩm Khởi chỉ có thể tự trách mình rằng anh ấy không bảo vệ Hi Hi thật tốt.
“Anh cả, hôm nay anh đến đây để tìm em sao?” Thẩm Hi bị anh ấy nhìn đến cảm thấy da đầu tê dại, vì thế lên tiếng hỏi.
Thẩm Khởi hoàn hồn, lộ ra ý cười dịu dàng: “Đến đây thăm em, tiện thể tìm em nói chút chuyện.”
Thẩm Hi nói thẳng: “Chuyện gì?”
Thẩm Khởi không nói ngay mà nhìn về Cố Cảnh Nam ở bên cạnh.
Từ đầu anh đã ngồi ở đó, hai chân bắt chéo, cằm hơi nhếch lên như là đang châm chọc anh ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro