Xuyên Đến Thập Niên 80: Cô Vợ Nhỏ Trọng Sinh Của Thủ Trưởng
Khổ Nhục Kế
Bát Nguyệt Lệ
2024-11-21 00:39:31
Vì những lời này của Thẩm Hi mà lão tư lệnh lập tức thay đổi quyết định.
Nếu như Thẩm Hi đã đồng ý, ông cụ sẽ tôn trọng.
Buổi trưa lão tư lệnh và Cố Cảnh Nam ở lại ăn cơm, trên bàn cơm chỉ thiếu một người là Thẩm Ánh Chi.
“Sao Ánh Chi không xuống ăn cơm? Hôm nay con bé không ở nhà sao?” Lão tư lệnh ngồi xuống ăn cơm mới nhớ đến con nuôi nhà họ Thẩm.
Sắc mặt hai vợ chồng họ Thẩm hơi khó xử, Thẩm Tuấn Lương nói: “Hôm nay con bé không được khỏe, ở trong phòng nghỉ ngơi.”
Thẩm Bạch ngồi trên bàn ăn nghe vậy cũng không nói được gì, vì ban nãy anh ta cũng nghe được mẹ mình bảo Thẩm Ánh Chi ngoan ngoãn ở trong phòng.
Bữa ăn kết thúc trong vui vẻ, trước khi đi lão tư lệnh còn lấy hơn một nửa lễ hỏi đi, nói là trực tiếp mang sang khu tập thể bên kia để sắp xếp sẵn, sau khi đăng ký kết hôn là có thể để hai người sang đó ở ngay.
…
Chuyện kết hôn đã sắp xong mà Thẩm Ánh Chi vẫn còn đang lo lắng sẽ bị đưa ra nước ngoài.
Cô ta đã tỏ vẻ đáng thương mượn sức anh hai nhưng mà Ôn Thanh Nhã vẫn không có động tĩnh gì, một hai hôm nay bà luôn ở cạnh Thẩm Hi, cứ như là đã quên mất vẫn còn một đứa con gái khác.
Cô ta đã từng thấy thủ đoạn của cha và anh cả, nếu thật sự bị đưa ra nước ngoài thì cô ta muốn về còn khó hơn là lên trời.
Xem ra cô ta cũng cần nghĩ cách hành động.
Thẩm Ánh Chi cố tình chọn một buổi trưa cha và anh cả ra ngoài ăn, sau đó đến phòng bếp nấu ăn.
“Thím Lý, thím đi phơi quần áo trước đi, cháu không cần thím giúp.”
Người giúp việc thấy cô ta xuống bếp nấu cơm cho bà Thẩm, cũng không tiện cản trở.
Mãi đến khi có tiếng hét từ trong bếp truyền ra thì bà ta mới hoảng sợ đi vào.
Vừa nhìn đã trợn tròn mắt.
Ôn Thanh Nhã nghe tiếng kêu thảm thiết thì đi xuống lầu, chỉ thấy thím Lý đỡ Thẩm Ánh Chi ra khỏi bếp, Thẩm Ánh Chi nâng tay trái lên, trên cánh tay trái và mu bàn tay ửng đỏ, trên đó còn có vẻ bóng dầu.
“Mẹ…”
Nhìn thấy Ôn Thanh Nhã, Thẩm Ánh Chi không nhịn được khóc lên, dáng vẻ đó thật đáng thương.”
“Con làm sao thế? Bị bỏng dầu sao?” Ôn Thanh Nhã đau lòng đi đến xem: “Thím Lý, mau mang hòm thuốc lại đây.”
Thẩm Hi nghe vậy đi xuống lầu, đúng lúc thấy được cảnh này.
Ôn Thanh Nhã đỡ cô ta đến sofa ngồi.
Thẩm Ánh Chi khóc sướt mướt: “Con nghĩ là sau khi ra nước ngoài rồi, ra nước ngoài rồi thì mẹ sẽ không được ăn đồ ăn con nấu nữa, trách con lúc nấu ăn bị phân tâm.”
Thẩm Hi đi xuống lầu liếc mắt nhìn một cái, cánh tay trắng nõn kia bị đỏ cả mảng lớn, chỗ nặng còn sưng bọt nước.
Không ngờ là Thẩm Ánh Chi lại tàn nhẫn với bản thân như vậy.
Thím Lý lấy hòm thuốc đến: “Bà chủ, hay là đến bệnh viện đi.”
“Con không sao, ở nhà bôi thuốc chút là được.” Thẩm Ánh Chi nhăn cả mặt, chịu đựng cơn nóng rát ở cánh tay.
Thẩm Hi xoay người lên lầu.
Thẩm Ánh Chi nhìn thấy bóng dáng cô lên lầu, khóe môi nhếch lên nụ cười cong cong.
“Đứa nhỏ này sao lại không cẩn thận như vậy, nếu như để lại sẹo bỏng thì làm sao?”
Thẩm Ánh Chi biết chị cần cô ta bị thương thì Ôn Thanh Nhã vẫn sẽ rất lo lắng cho cô ta.
Trong lúc Ôn Thanh Nhã đang giúp cô ta xử lý cánh tay, Thẩm Hi lại đi từ trên lầu xuống, trong tay cầm một bình thuốc nhỏ.
Nếu như Thẩm Hi đã đồng ý, ông cụ sẽ tôn trọng.
Buổi trưa lão tư lệnh và Cố Cảnh Nam ở lại ăn cơm, trên bàn cơm chỉ thiếu một người là Thẩm Ánh Chi.
“Sao Ánh Chi không xuống ăn cơm? Hôm nay con bé không ở nhà sao?” Lão tư lệnh ngồi xuống ăn cơm mới nhớ đến con nuôi nhà họ Thẩm.
Sắc mặt hai vợ chồng họ Thẩm hơi khó xử, Thẩm Tuấn Lương nói: “Hôm nay con bé không được khỏe, ở trong phòng nghỉ ngơi.”
Thẩm Bạch ngồi trên bàn ăn nghe vậy cũng không nói được gì, vì ban nãy anh ta cũng nghe được mẹ mình bảo Thẩm Ánh Chi ngoan ngoãn ở trong phòng.
Bữa ăn kết thúc trong vui vẻ, trước khi đi lão tư lệnh còn lấy hơn một nửa lễ hỏi đi, nói là trực tiếp mang sang khu tập thể bên kia để sắp xếp sẵn, sau khi đăng ký kết hôn là có thể để hai người sang đó ở ngay.
…
Chuyện kết hôn đã sắp xong mà Thẩm Ánh Chi vẫn còn đang lo lắng sẽ bị đưa ra nước ngoài.
Cô ta đã tỏ vẻ đáng thương mượn sức anh hai nhưng mà Ôn Thanh Nhã vẫn không có động tĩnh gì, một hai hôm nay bà luôn ở cạnh Thẩm Hi, cứ như là đã quên mất vẫn còn một đứa con gái khác.
Cô ta đã từng thấy thủ đoạn của cha và anh cả, nếu thật sự bị đưa ra nước ngoài thì cô ta muốn về còn khó hơn là lên trời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xem ra cô ta cũng cần nghĩ cách hành động.
Thẩm Ánh Chi cố tình chọn một buổi trưa cha và anh cả ra ngoài ăn, sau đó đến phòng bếp nấu ăn.
“Thím Lý, thím đi phơi quần áo trước đi, cháu không cần thím giúp.”
Người giúp việc thấy cô ta xuống bếp nấu cơm cho bà Thẩm, cũng không tiện cản trở.
Mãi đến khi có tiếng hét từ trong bếp truyền ra thì bà ta mới hoảng sợ đi vào.
Vừa nhìn đã trợn tròn mắt.
Ôn Thanh Nhã nghe tiếng kêu thảm thiết thì đi xuống lầu, chỉ thấy thím Lý đỡ Thẩm Ánh Chi ra khỏi bếp, Thẩm Ánh Chi nâng tay trái lên, trên cánh tay trái và mu bàn tay ửng đỏ, trên đó còn có vẻ bóng dầu.
“Mẹ…”
Nhìn thấy Ôn Thanh Nhã, Thẩm Ánh Chi không nhịn được khóc lên, dáng vẻ đó thật đáng thương.”
“Con làm sao thế? Bị bỏng dầu sao?” Ôn Thanh Nhã đau lòng đi đến xem: “Thím Lý, mau mang hòm thuốc lại đây.”
Thẩm Hi nghe vậy đi xuống lầu, đúng lúc thấy được cảnh này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Thanh Nhã đỡ cô ta đến sofa ngồi.
Thẩm Ánh Chi khóc sướt mướt: “Con nghĩ là sau khi ra nước ngoài rồi, ra nước ngoài rồi thì mẹ sẽ không được ăn đồ ăn con nấu nữa, trách con lúc nấu ăn bị phân tâm.”
Thẩm Hi đi xuống lầu liếc mắt nhìn một cái, cánh tay trắng nõn kia bị đỏ cả mảng lớn, chỗ nặng còn sưng bọt nước.
Không ngờ là Thẩm Ánh Chi lại tàn nhẫn với bản thân như vậy.
Thím Lý lấy hòm thuốc đến: “Bà chủ, hay là đến bệnh viện đi.”
“Con không sao, ở nhà bôi thuốc chút là được.” Thẩm Ánh Chi nhăn cả mặt, chịu đựng cơn nóng rát ở cánh tay.
Thẩm Hi xoay người lên lầu.
Thẩm Ánh Chi nhìn thấy bóng dáng cô lên lầu, khóe môi nhếch lên nụ cười cong cong.
“Đứa nhỏ này sao lại không cẩn thận như vậy, nếu như để lại sẹo bỏng thì làm sao?”
Thẩm Ánh Chi biết chị cần cô ta bị thương thì Ôn Thanh Nhã vẫn sẽ rất lo lắng cho cô ta.
Trong lúc Ôn Thanh Nhã đang giúp cô ta xử lý cánh tay, Thẩm Hi lại đi từ trên lầu xuống, trong tay cầm một bình thuốc nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro