Xuyên Đến Thập Niên 80: Cô Vợ Nhỏ Trọng Sinh Của Thủ Trưởng
Nhưng Mà Em Có...
Bát Nguyệt Lệ
2024-11-21 00:39:31
Lúc này bên ngoài nhà.
Cố Cảnh Nam khá luyến tiếc buông tay, nên cứ nắm tay hỏi: “Nhìn đi, có hài lòng không?”
“Hài lòng, rất hài lòng.” Nghĩ đến việc Thẩm Ánh Chi nhìn thấy điều này thì cô rất vui vẻ.
“Hài lòng thì tốt.” Giọng anh hơi cao.
Thẩm Hi ngẩng đầu, thấy được hàm dưới căng cứng của anh.
Sau đó anh nói: “Lệnh đầu tiên anh yêu cầu em làm là lúc ông nội yêu cầu em chọn chỗ ở, em cần chọn khu tập thể gia đình.”
Thẩm Hi nhíu mày.
Không phải là cô không muốn giúp anh, nhưng mà không hài lòng với cách ra lệnh của anh.
Anh đâu phải là cấp trên của cô, ra lệnh gì chứ?
“Nhưng mà em có yêu cầu khác.”
“Em chỉ cần phục tùng mệnh lệnh chỉ huy, chuyện khác…”
“Em cũng đâu phải là cấp dưới của anh.” Thẩm Hi ngắt lời anh nói: “Anh sửa cách nói chuyện của anh đi, nếu như em đã đồng ý là giúp anh thì sẽ giúp anh.”
Thẩm Hi rất hiểu mục đích kết hôn của anh, đêm đó chỉ là một nguyên nhân, nguyên nhân khác là anh không muốn bị người nhà quản lý.
Anh là đàn ông, là quân nhân, mặc quân trang vào thì đã sẵn sàng chuẩn bị đầu rơi máu chảy.
Máu của quân nhân sẽ đổ xuống vào chỗ tổ quốc cần, anh là lưỡi đao sắc bén của không quân, không nên bị gỉ sắt trong vỏ.
Nên trong cốt chuyện sách anh cưới Thẩm Ánh Chi chỉ là cờ hiệu để anh cố gắng bay về bầu trời thuộc về mình.
Kiếp trước Thẩm Hi cũng là quân nhân, cô có thể đồng cảm được với Cố Cảnh Nam.
“Anh đã sắp là người có vợ rồi, làm gì có ai dạy dỗ vợ nhà mình như luyện binh chứ?” Thẩm Hi tránh khỏi cánh tay anh, nói rõ thái độ: “Em biết là anh muốn gì, nghe em, em sẽ thỏa mãn cho anh.”
Cố Cảnh Nam nhíu mày, cô nói một cách chắc chắn như vậy khiến người khác rất khó khống chế.
“Đã nghe câu này chưa?” Thẩm Hi ngoắc ngoắc tay với anh, ý bảo anh dán sát tai lại đây.
Cố Cảnh Nam thật sự ngoan ngoãn làm theo.
Bên tai truyền đến hơi thở ấm áp của thiếu nữ, giọng nói mềm mại: “Người đàn ông nghe lời vợ sẽ phát tài lớn…”
Một suy nghĩ dồn lên não Cố Cảnh Nam, nhìn kỹ thì sẽ thấy anh còn nổi da gà.
Thẩm Hi này còn thú vị hơn anh tưởng.
Anh nhanh chóng khống chế bản thân, nói: “Em nghe câu này ở đâu?”
“Anh đừng quan tâm chuyện này.” Thẩm Hi khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt hiện lên vẻ tự hào.
Lầu hai, Thẩm Ánh Chi trốn sau bức màn trong phòng nhìn xuống lầu nhìn hai người “tình chàng ý thiếp”, bức màn viền hoa bị cô ta siết chặt.
Thẩm Hi, cô đừng đắc ý sớm quá.
“Em thật sự đồng ý ở lại khu tập thể?” Lúc này anh lại hỏi.
Thẩm Hi liếc nhìn anh một cái: “Không phải anh nói như vậy sao?”
Khóe miệng Cố Cảnh Nam hơi cong lên: “Không có gì, tránh để em cảm thấy thái độ anh quá mạnh mẽ nên hỏi em một câu tượng trưng.”
Thẩm Hi cười ha ha nói: “Anh cứ yên tâm đi, còn nhỏ em đã lớn lên khác hoàn cảnh với Thẩm Ánh Chi, không phải đại tiểu thư lớn lên trong nhà kính này.”
Nhắc đến thì trong truyện kia, sau khi kết hôn nữ chính luôn cãi nhau với nam chính, tam quan của hai người này vốn không giống nhau, khắc khẩu là chính.
Cố Cảnh Nam khá luyến tiếc buông tay, nên cứ nắm tay hỏi: “Nhìn đi, có hài lòng không?”
“Hài lòng, rất hài lòng.” Nghĩ đến việc Thẩm Ánh Chi nhìn thấy điều này thì cô rất vui vẻ.
“Hài lòng thì tốt.” Giọng anh hơi cao.
Thẩm Hi ngẩng đầu, thấy được hàm dưới căng cứng của anh.
Sau đó anh nói: “Lệnh đầu tiên anh yêu cầu em làm là lúc ông nội yêu cầu em chọn chỗ ở, em cần chọn khu tập thể gia đình.”
Thẩm Hi nhíu mày.
Không phải là cô không muốn giúp anh, nhưng mà không hài lòng với cách ra lệnh của anh.
Anh đâu phải là cấp trên của cô, ra lệnh gì chứ?
“Nhưng mà em có yêu cầu khác.”
“Em chỉ cần phục tùng mệnh lệnh chỉ huy, chuyện khác…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em cũng đâu phải là cấp dưới của anh.” Thẩm Hi ngắt lời anh nói: “Anh sửa cách nói chuyện của anh đi, nếu như em đã đồng ý là giúp anh thì sẽ giúp anh.”
Thẩm Hi rất hiểu mục đích kết hôn của anh, đêm đó chỉ là một nguyên nhân, nguyên nhân khác là anh không muốn bị người nhà quản lý.
Anh là đàn ông, là quân nhân, mặc quân trang vào thì đã sẵn sàng chuẩn bị đầu rơi máu chảy.
Máu của quân nhân sẽ đổ xuống vào chỗ tổ quốc cần, anh là lưỡi đao sắc bén của không quân, không nên bị gỉ sắt trong vỏ.
Nên trong cốt chuyện sách anh cưới Thẩm Ánh Chi chỉ là cờ hiệu để anh cố gắng bay về bầu trời thuộc về mình.
Kiếp trước Thẩm Hi cũng là quân nhân, cô có thể đồng cảm được với Cố Cảnh Nam.
“Anh đã sắp là người có vợ rồi, làm gì có ai dạy dỗ vợ nhà mình như luyện binh chứ?” Thẩm Hi tránh khỏi cánh tay anh, nói rõ thái độ: “Em biết là anh muốn gì, nghe em, em sẽ thỏa mãn cho anh.”
Cố Cảnh Nam nhíu mày, cô nói một cách chắc chắn như vậy khiến người khác rất khó khống chế.
“Đã nghe câu này chưa?” Thẩm Hi ngoắc ngoắc tay với anh, ý bảo anh dán sát tai lại đây.
Cố Cảnh Nam thật sự ngoan ngoãn làm theo.
Bên tai truyền đến hơi thở ấm áp của thiếu nữ, giọng nói mềm mại: “Người đàn ông nghe lời vợ sẽ phát tài lớn…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một suy nghĩ dồn lên não Cố Cảnh Nam, nhìn kỹ thì sẽ thấy anh còn nổi da gà.
Thẩm Hi này còn thú vị hơn anh tưởng.
Anh nhanh chóng khống chế bản thân, nói: “Em nghe câu này ở đâu?”
“Anh đừng quan tâm chuyện này.” Thẩm Hi khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt hiện lên vẻ tự hào.
Lầu hai, Thẩm Ánh Chi trốn sau bức màn trong phòng nhìn xuống lầu nhìn hai người “tình chàng ý thiếp”, bức màn viền hoa bị cô ta siết chặt.
Thẩm Hi, cô đừng đắc ý sớm quá.
“Em thật sự đồng ý ở lại khu tập thể?” Lúc này anh lại hỏi.
Thẩm Hi liếc nhìn anh một cái: “Không phải anh nói như vậy sao?”
Khóe miệng Cố Cảnh Nam hơi cong lên: “Không có gì, tránh để em cảm thấy thái độ anh quá mạnh mẽ nên hỏi em một câu tượng trưng.”
Thẩm Hi cười ha ha nói: “Anh cứ yên tâm đi, còn nhỏ em đã lớn lên khác hoàn cảnh với Thẩm Ánh Chi, không phải đại tiểu thư lớn lên trong nhà kính này.”
Nhắc đến thì trong truyện kia, sau khi kết hôn nữ chính luôn cãi nhau với nam chính, tam quan của hai người này vốn không giống nhau, khắc khẩu là chính.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro