Xuyên Đến Thời Xưa, Sau Bị Vai Ác Đại Lão Quấn Lấy
Thật Đáng Yêu
2024-11-17 11:58:45
Cố Quang Minh không nhận được cuộc gọi từ Trần Uyển Nhu có lẽ là Cố Giác đang có chuyện gì đó giấu ông, có thể thấy rằng trên đời này, người đáng tin cậy nhất vẫn là con trai trưởng của ông. Vì vậy,Cố Quang Minh không do dự gọi điện cho Cố Hành bảo anh đi khuyên nhủ em dâu tương lai của mình chắc chắn không có vấn đề gì.
Khi Cố Hành nhận cuộc gọi của bố, anh vừa mới rời khỏi nhà đang ngồi ở một nhà hàng chọn một góc yên tĩnh gần cửa sổ.
Cúp máy xong, Cố Hành nhìn người ngồi đối diện, lịch sự hỏi: “Tô tiểu thư, cô đã nghĩ kỹ chưa?”
Tô Nhuyễn Nhuyễn rất hồi hộp không biết vì sao đối diện với anh trai của Cố Giác khiến cô cảm thấy áp lực hơn cả khi gặp mẹ của Cố Giác. Cô ta cắn môi, không phục nói: “Cố tiên sinh rõ ràng Cố Giác tìm đến tôi mà sao các người lại đến làm phiền tôi? Có phải nghĩ tôi dễ bắt nạt không?”
Cô ta chỉ là một cô gái bình thường nhưng lại có đủ dũng khí để chất vấn những người quyền quý. Nếu cô ta nói với Cố Giác chắc chắn sẽ khiến cô ta động lòng.
Đáng tiếc, người cô ta đang đối diện là Cố Hành.
Cố Hành ngồi thẳng, vẻ mặt lạnh lùng. Anh quá nghiêm túc khiến Tô Nhuyễn Nhuyễn càng cảm thấy bất an hơn.
Anh nói: “Cố Giác có vấn đề của nó thì tự nhiên cô cũng có vấn đề của mình.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn sắc mặt khó coi rõ ràng nhớ đến những lời không hay trước đó.
Cố Hành nói: “Theo ý tôi, việc cô ký vào cái gọi là khế ước tình nhân với Cố Giác là rất ngớ ngẩn. Dù cô có muốn hay không trở thành một cặp vợ chồng thì trên thực tế, cô đã tham gia vào đó rồi.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn còn muốn biện minh, “Đó đều là vì tôi…”
“Mẹ cô có chi phí chữa bệnh và học phí đại học, Cố gia có thể giúp cô ứng trước.” Cố Hành không nhanh không chậm nói: “Tôi tin rằng Tô tiểu thư là người có phẩm giá sẽ không nhận tiền bố thí. Vì vậy, số tiền này có thể ứng trước và cô có thể trả lại dần dần.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngỡ ngàng hoàn toàn không nghĩ rằng Cố Hành lại nói như vậy. Cô ta tưởng anh đến là để giống như Cố phu nhân mà ném tiền cho cô để làm nhục cô.
Cố Hành nói: “Như vậy, Tô tiểu thư cũng có thể không cần băn khoăn gì mà tách ra khỏi Cố Giác.”
Nghe tới cách giải quyết mà Cố Hành đưa ra hoàn toàn không có vấn đề gì, không xỉ nhục Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng không có ý coi thường mình, sự tôn trọng lớn nhất mà anh dành cho mình chính là việc đưa cô ta từ tình thế khó khăn ra ngoài giống như Cố Giác trước đây thì đột nhiên trong lòng cô ta có chút…
Cố Hành không đợi cô ta trả lời, nhẹ nhàng hỏi: “Hay là nói, Tô tiểu thư còn có ý kiến khác?”
Tô Nhuyễn Nhuyễn giật mình, cô ta bị ánh mắt đen như mực của chàng trai kia nhìn chằm chằm, cảm giác như anh đã nhìn thấu bí mật sâu thẳm nhất trong lòng cô ta. Cô ta theo phản xạ trốn tránh ánh mắt của anh, trong lòng dâng lên những cảm xúc khó tả.
Có một ánh mắt khác dường như dừng lại trên người cô ta, Cố Hành cảm nhận được điều đó và nhìn theo cảm giác kỳ lạ ấy. Dưới màn đêm, bên ngoài nhà ăn có một cô gái mặc váy hoa xanh ngồi xổm sát kính. Tay cô ấy gắn chặt lên cửa kính, khuôn mặt xinh đẹp tinh tế của cô ấy không chớp mắt nhìn chằm chằm vào bên trong như thể muốn dán mặt mình lên kính để nghe rõ những người bên trong đang nói cái gì.
Ánh đèn đường hòa quyện cùng ánh sáng của trăng chiếu xuống tạo thành một lớp ánh sáng mềm mại bao phủ cô gái ấy khiến mái tóc đen của cô ấy lấp lánh dưới ánh sáng, khuôn mặt trắng nõn cũng được ánh trăng ưu ái càng thêm thanh thoát như ngọc.
Một cô gái xinh đẹp như vậy lại ngồi xổm bên ngoài như một tên trộm.
Cô ấy không ngờ rằng mình lại bị phát hiện nên không còn dám nhìn anh, cô ấy cảm thấy hoảng sợ, người run lên, đuôi tóc theo đó cũng khẽ vẫy tạo ra những ánh sáng mờ ảo.
Không hiểu vì sao Cố Hành bỗng nhiên muốn cười.
Khi Cố Hành nhận cuộc gọi của bố, anh vừa mới rời khỏi nhà đang ngồi ở một nhà hàng chọn một góc yên tĩnh gần cửa sổ.
Cúp máy xong, Cố Hành nhìn người ngồi đối diện, lịch sự hỏi: “Tô tiểu thư, cô đã nghĩ kỹ chưa?”
Tô Nhuyễn Nhuyễn rất hồi hộp không biết vì sao đối diện với anh trai của Cố Giác khiến cô cảm thấy áp lực hơn cả khi gặp mẹ của Cố Giác. Cô ta cắn môi, không phục nói: “Cố tiên sinh rõ ràng Cố Giác tìm đến tôi mà sao các người lại đến làm phiền tôi? Có phải nghĩ tôi dễ bắt nạt không?”
Cô ta chỉ là một cô gái bình thường nhưng lại có đủ dũng khí để chất vấn những người quyền quý. Nếu cô ta nói với Cố Giác chắc chắn sẽ khiến cô ta động lòng.
Đáng tiếc, người cô ta đang đối diện là Cố Hành.
Cố Hành ngồi thẳng, vẻ mặt lạnh lùng. Anh quá nghiêm túc khiến Tô Nhuyễn Nhuyễn càng cảm thấy bất an hơn.
Anh nói: “Cố Giác có vấn đề của nó thì tự nhiên cô cũng có vấn đề của mình.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn sắc mặt khó coi rõ ràng nhớ đến những lời không hay trước đó.
Cố Hành nói: “Theo ý tôi, việc cô ký vào cái gọi là khế ước tình nhân với Cố Giác là rất ngớ ngẩn. Dù cô có muốn hay không trở thành một cặp vợ chồng thì trên thực tế, cô đã tham gia vào đó rồi.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn còn muốn biện minh, “Đó đều là vì tôi…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mẹ cô có chi phí chữa bệnh và học phí đại học, Cố gia có thể giúp cô ứng trước.” Cố Hành không nhanh không chậm nói: “Tôi tin rằng Tô tiểu thư là người có phẩm giá sẽ không nhận tiền bố thí. Vì vậy, số tiền này có thể ứng trước và cô có thể trả lại dần dần.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngỡ ngàng hoàn toàn không nghĩ rằng Cố Hành lại nói như vậy. Cô ta tưởng anh đến là để giống như Cố phu nhân mà ném tiền cho cô để làm nhục cô.
Cố Hành nói: “Như vậy, Tô tiểu thư cũng có thể không cần băn khoăn gì mà tách ra khỏi Cố Giác.”
Nghe tới cách giải quyết mà Cố Hành đưa ra hoàn toàn không có vấn đề gì, không xỉ nhục Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng không có ý coi thường mình, sự tôn trọng lớn nhất mà anh dành cho mình chính là việc đưa cô ta từ tình thế khó khăn ra ngoài giống như Cố Giác trước đây thì đột nhiên trong lòng cô ta có chút…
Cố Hành không đợi cô ta trả lời, nhẹ nhàng hỏi: “Hay là nói, Tô tiểu thư còn có ý kiến khác?”
Tô Nhuyễn Nhuyễn giật mình, cô ta bị ánh mắt đen như mực của chàng trai kia nhìn chằm chằm, cảm giác như anh đã nhìn thấu bí mật sâu thẳm nhất trong lòng cô ta. Cô ta theo phản xạ trốn tránh ánh mắt của anh, trong lòng dâng lên những cảm xúc khó tả.
Có một ánh mắt khác dường như dừng lại trên người cô ta, Cố Hành cảm nhận được điều đó và nhìn theo cảm giác kỳ lạ ấy. Dưới màn đêm, bên ngoài nhà ăn có một cô gái mặc váy hoa xanh ngồi xổm sát kính. Tay cô ấy gắn chặt lên cửa kính, khuôn mặt xinh đẹp tinh tế của cô ấy không chớp mắt nhìn chằm chằm vào bên trong như thể muốn dán mặt mình lên kính để nghe rõ những người bên trong đang nói cái gì.
Ánh đèn đường hòa quyện cùng ánh sáng của trăng chiếu xuống tạo thành một lớp ánh sáng mềm mại bao phủ cô gái ấy khiến mái tóc đen của cô ấy lấp lánh dưới ánh sáng, khuôn mặt trắng nõn cũng được ánh trăng ưu ái càng thêm thanh thoát như ngọc.
Một cô gái xinh đẹp như vậy lại ngồi xổm bên ngoài như một tên trộm.
Cô ấy không ngờ rằng mình lại bị phát hiện nên không còn dám nhìn anh, cô ấy cảm thấy hoảng sợ, người run lên, đuôi tóc theo đó cũng khẽ vẫy tạo ra những ánh sáng mờ ảo.
Không hiểu vì sao Cố Hành bỗng nhiên muốn cười.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro